Thứ Bảy, 18 tháng 9, 2021
Thứ Bảy, 13 tháng 3, 2021
Truyện cười - Ngành phò thời dịch
Thứ Hai, 16 tháng 3, 2015
Đừng yêu em vô tâm như thế

Liệu tình yêu của tôi có khi nào tan luôn vào trong ly rượu đó không?
Vẫn biết rằng tình yêu thì không màng khoảng cách
Nhưng khoảng cách nào có thể giữ vững được tình yêu?
Sinh nhật tôi, vẫn như thường lệ anh ta dẫn tôi đi Bar, vẫn nốc rượu say khướt, vẫn nhảy nhót loạn xị cùng tiếng nhạc xập xình. Từ lúc nào mà tôi trở nên sa đọa đến thế này vậy? Lý do gì khiến tôi trở thành một con người khác như bây giờ?? Phải rồi, là anh… Chính anh. Tôi loạng choạng chỉ tay vào anh ta nói
-Tại sao chứ? Yêu đương mà thế này à? Vì ai mà em lại biến ra thế này?
-Anh mau lên đi, em sẽ giúp anh nhớ lại đường nước mình
-Anh mua quà cho em sao?
-Sao phải bất ngờ thế?
-Mứi thế này mà đã xúc động phát khóc rồi, em đúng là trẻ con.
Anh xin lỗi, xin lỗi vì đã vô tâm với em như thế. Vô tâm với tình yêu mà em đã dành cho anh. Lẽ ra anh không nên ích kỷ, chỉ biết cho bản thân mình mà quên mất rằng lẽ ra anh cũng cần phải quan tâm tới em, tới tình yêu và tương lai của chúng mình nữa. Anh chỉ biết yêu em một cách vô tâm mà không thể làm được gì như những người đàn ông khác làm cho người mình yêu. Có lẽ em giận anh lắm, nhưng anh còn giận bản thân mình hơn rất nhiều. Giá như anh quan tâm em hơn chút nữa, hiểu cho em hơn chút nữa thì có lẽ tình yêu của chúng mình vẫn đẹp như lúc mới yêu em nhỉ? Anh bỏ đi, không phải vì thất vọng về em mà là thất vọng về chính bản thân mình. Ngay cả người mình yêu cũng không biết cách gìn giữ thì có thể làm được gì? Anh chẳng bao giờ thích những câu chuyện ướt át mà em viết cả. Nhưng sao ấy nhỉ, hôm nay anh lại bắt chước em, viết ra những suy nghĩ lộn xộn, lủng củng trong đầu mình. Có lẽ là bị lây 1 chút từ em rồi đấy! Hy vọng rằng đọc xong em sẽ không cười anh sến súa mà hãy nhận lời xin lỗi chân thành này của anh nhé! Số điện thoại của anh chưa đổi, đọc xong nhắn tin lại cho anh nhé! Anh đợi tin nhắn của em đấy! Yêu em J
Những giọt lệ rơi vô tình làm ướt đẫm trang giấy. Tôi lấy tay quệt đi 2 hàng nước mắt sợ nếu biết anh sẽ lại trách trái tim tôi ủy mị, yếu mềm. Tôi cầm điện thoại, bấm số của anh nhắn “Em cũng yêu anh, yêu anh nhiều lắm!”
Bí mật của cuộc tình cay đắng

- “Tôi xin lỗi, cô có làm sao không?”
Hai người ghé vào quán cà phê ngay cạnh đó. Tuấn cuống quýt ngồi rạp xuống bên dưới để băng chân cho Linh. Anh lúc nào cũng vậy, chu đáo, ân cần và tình cảm. Chính điều này đã khiến cho Linh yêu anh và bây giờ không thể quên anh. Nhưng không quên thì có nghĩa gì khi giữa hai người có một rào cản quá lớn chẳng thể nào vượt qua.
Câu nói của Tuấn vang lên trùng khít với “Cuộc sống của anh sao rồi” mà Linh nói ra. Cả hai bật cười. Lúc nào hai người cũng đồng điệu với nhau như vậy. Nhưng có lẽ cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, trong tình huống này, ai cũng hỏi nhau một câu xã giao như vậy. Linh không biết phải trả lời câu hỏi đó thế nào bởi vì muốn che giấu sự thật nên cô ra đi, làm sao cô có thể nói với anh điều đó:
Tuấn ngồi lặng lẽ trong quán cà phê nhìn Linh ra về. Anh không hề biết rằng người con gái đang bước đi thật nhanh ra khỏi quán đó đang thầm khóc. Cô khóc vì không được ở bên anh, bởi lẽ cô không có được cái chức năng thiêng liêng của người phụ nữ: quyền làm mẹ. Cái gia đình mà cô nói tới là trại trẻ mồ côi, nơi cô cùng những người phụ nữ đồng cảnh ngộ như mình chăm sóc các con.Còn chiếc nhẫn cưới trên tay là cô tự mua cho chính mình để những người đàn ông khác không tán tỉnh. Vì với cô, cô mặc định mình đã là gái có chồng. Một người chồng trong tiềm thức, đó là anh! Linh đã không thể nói ra sự thật đó vì cô muốn để anh sống bình yên với cuộc sống, cô không muốn làm gánh nặng cho cuộc đời anh. Cô sợ rằng nếu biết sự thật anh sẽ không bỏ rơi cô, mà như vậy thì quá thiệt thòi cho anh. Vì thế bí mật này sẽ mãi mãi của riêng cô.
Nhưng cũng có một bí mật khác mà Linh chẳng bao giờ được biết. Chiếc nhẫn mà Tuấn đeo trên tay cũng chỉ là chiếc nhẫn mà anh mua cho chính mình. Anh còn một chiếc nhẫn nữa trong túi áo ngực. Anh đợi ngày gặp cô sẽ cầu hôn. Vậy mà mãi mãi lời cầu hôn đó chẳng thể nói ra… Anh vẫn chưa thể quên cô và sợ rằng sẽ không thể quên!
Em đã là cô dâu của anh rồi đấy

- Sao vậy em ?
- Em không biết. Bây giờ, em chỉ thấy được một thứ thôi.
Lúc mới nghe cô nói, anh còn bình thản hỏi lại. Nhưng, sau câu trả lời này, mặt anh bỗng biến sắc, hối hả hẳn:
- Sao vậy em ? Mắt em bị thế nào ? Có nguy hiểm không ?
- Em...
- Nói anh biết !
- Nếu... Nếu... em không nhìn thấy gì nữa thật thì...
- Thì anh sẽ làm nhiệm vụ thay cho đôi mắt của em ! Không xa em. - Anh bấu chặt lấy bờ vai cô, để khẳng định. Ánh mắt anh chan chứa sự nghiêm túc.
- Em... Bây giờ em chỉ nhìn thấy mỗi anh thôi. Làm thế nào bây giờ ?
Nghe cô nói, gương mặt anh nghệt ra. Cô cũng căng tròn mắt. Hình như, cô vừa nói một điều ngớ ngẩn. Rồi, anh chợt kéo cô vào lòng thật nhẹ, hôn lên vầng trán mà anh vẫn gọi là "bướng bỉnh" của cô.
- Lần sau, đừng làm anh hoảng thế này nữa nhé ! Hư lắm. Có biết anh rất sợ em bị làm sao không ?
- Em biết.
- Thế sao còn làm anh sợ ? - Anh buông cô ra, nhéo vào mũi cô vẻ trách cứ.
- Bởi em biết khi anh sợ, anh sẽ ôm em. Em muốn được anh ôm để cảm nhận trái tim anh.
- Mỗi lần như vậy, em sẽ làm anh tổn thọ đấy !
Cô cười. Không hiểu sao cô lại cười nữa. Cô thấy hạnh phúc. Bởi dù thế, anh chẳng hề bực bội với cô.
Cô và anh yêu nhau, cũng đã hơn 2 năm. Tình cảm của họ đẹp đẽ, ít có những sóng gió xảy đến, nhưng nồng nàn mà bất cứ cặp đôi yêu nhau nào cũng mơ ước. Cô không mấy khi phải rơi nước mắt vì yêu. Dù thế... Cô cứ cảm thấy một linh tính gì đó rằng hai người không thể bên nhau mãi mãi. Phải chăng, do cô chưa có niềm tin vào tình yêu của cô với anh ? Có điều, cô biết mình yêu anh lắm lắm ! Cô đọc những tin nhắn của anh đến mòn cả mắt, nghe lại những cuộc ghi âm điện thoại giữa cô và anh đến nhẵn cả tai. Lúc nào anh cũng trong tâm trí cô. Bao kỷ niệm bên nhau đã chốt vít vào tinh thần người con gái 22 tuổi.
Anh là con trai duy nhất trong gia đình. Dưới anh còn có cô em gái ít hơn anh 3 tuổi. Bố anh đã mất do sức khỏe yếu vì thương tật sau chiến tranh. Còn lại mẹ tần tảo nuôi dưỡng, chăm bẵm hai anh em anh nên người, khiến anh càng thấm thía giá trị của chữ hiếu và chữ nhân. Vì thế, anh sống có đạo đức, cật lực học tập, rồi hết mình phấn đấu trong công tác sau khi được nhận vào một cơ quan lớn của Quốc Gia để làm việc. Người thanh niên như anh là niềm tự hào của gia đình. Bên nội bên ngoại, ai cũng yêu mến, tôn trọng. Nên cuộc sống của anh không phải gặp những khó khăn đáng kể. Điều kiện vật chất cũng không thiếu thốn. Chỉ có điều mẹ anh mắc bệnh đục thủy tinh thể, từng phải phẫu thuật một lần nhưng triệu chứng mắt mờ vẫn thường xảy đến. Nên, anh rất lo cho mẹ. Anh thường nói với cô, mẹ là người mà suốt đời anh cần và yêu thương. Anh muốn sau này anh và cô có xây dựng cuộc sống riêng với nhau thì cũng sẽ ở chung với mẹ. Cô lúc nào cũng trìu mến nhìn anh:
- Em thích anh như thế ! Không có mẹ làm sao em có được anh của ngày hôm nay.
Anh xúc động vì tình cảm hiếu lễ của người yêu, thường đặt lên môi cô nụ hôn đầy trân trọng.
- Anh à !
- Sao em ?
- Em... đến khi nào em ra trường, xin được việc xong mình kết hôn luôn anh nhé ! - Cô thẹn thùng nói với anh. Gương mặt đỏ hồng lên, bàn tay cô bối rối và đôi mắt tránh nhìn vào anh.
- Em từng nói với anh không muốn mất tự do sớm mà.
- Đó là trước khi em hiểu anh lo cho mẹ như thế nào. Bây giờ hiểu được rồi... Em muốn cùng anh chăm sóc mẹ.
- Em có đành lòng để bố mẹ Vợ của anh phải xa con gái sớm không ?
Cô chợt sững lại...
- Xem em kìa ! Mới chỉ nghĩ một mà chưa nghĩ hai. Ngốc quá ! - Anh mắng yêu cô.
Cô chủ động ôm lấy anh từ phía nghiêng ( đang ngồi bên cạnh ):
- Em tin anh cũng sẽ hiểu bố mẹ là cuộc sống của em. Anh sẽ như em đối xử tốt với bố mẹ của em nhé !
Dù em có về nhà anh đi chăng nữa... Anh cũng... - Chợt cô như lạc giọng đi.
Anh cảm nhận có nỗi niềm riêng của cô như sắp rơi xuống. Tim anh bỗng nhói đau. Thương khôn xiết người con gái trẻ trung và lương thiện. Anh biết cô đang nghĩ đến ngày không còn được ở bên bố mẹ ruột...
- Anh hiểu mà. Người yêu ngốc của anh ! - Anh lặng đi, giữ cánh tay cô đang quàng qua người.
Cô áp chặt lấy người yêu:
- Em yêu anh ! Em yêu cả mẹ của anh !!!
Khoảnh khắc ấy của họ như thể bức tranh tình yêu hiền hòa, lung linh làm rung động lòng người.
Anh chính thức đưa cô về nhà, ra mắt mẹ và người thân. Ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt đầy thiện mến. Ngay cả em gái của anh hơn cô một tuổi, cũng hết lòng ủng hộ chị dâu tương lai. Mẹ anh thì khỏi nói là cưng cô như thế nào. Họ hòa hợp đến mức em gái anh phải thốt lên: "Không biết rút cuộc ai mới là con gái của mẹ ?" Nhìn cảnh người yêu với mẹ quấn quýt bên nhau, cô nhổ tóc sâu cho mẹ, chăm sóc mắt cho mẹ, cùng mẹ vào bếp nhặt rau cỏ nội trợ... Anh cảm thấy trái tim xôn xao mơ về ngày cô chính thức trở thành "bạn đời". Anh không muốn mất người con gái đặc biệt như cô dù chỉ là khoảnh khắc thoáng qua trong suy nghĩ. Thi thoảng cô đang làm gì đó, lại ngước nhìn anh một cái mà cười làm anh càng yêu cô say đắm hơn.
Họ hay cùng nhau nghe nhạc. Những giai điệu trầm bổng, da diết của các bản hòa tấu không lời nhưng ngọt ngào cũng như tình yêu của họ, không nói thành lời mà vẫn cảm nhận rõ từng rung động hướng đến trái tim nhau. Trong cái không gian trữ tình chất chứa âm nhạc ấy... họ đã một lần thực sự thuộc về nhau. Đó, là lần duy nhất cả hai cùng đồng điệu mà quên đi cái gọi là lý trí. Họ hòa quyện yêu thương theo từng giai điệu nhạc không lời và họ bị lỗi nhịp... Hạnh phúc tràn ngập, sự trân trọng nhau của họ đã không có chỗ cho kẻ thứ 3 nào xen vào được trái tim.
Thêm 2 năm yêu nhau nữa, tình cảm vẫn cứ chan hòa hứa hẹn một tương lai tràn đầy hạnh phúc. Gần đến ngày họ trở thành của nhau bằng hôn thú, thì anh được cử đi công tác ở nước ngoài trong khoảng một tuần. Tuy khá cập rập, nhưng đây là cơ hội để anh khẳng định năng lực của mình trong công tác, nên ai cũng ủng hộ. Ngay cả bố mẹ của cô cũng nói "anh hãy an tâm làm tròn công vụ". Còn việc ở nhà thì người thân sẽ chung tay thu xếp, hứa sẽ mang đến cho anh với cô một hôn lẽ hoàn hảo. Anh nhìn cô. Có vẻ như điều anh lo lắng nhất là phía người yêu. Chắc cô sẽ tủi, vì chỉ còn khoảng hai tuần là cưới rồi, mà không có anh kề cận cùng cô đi sắm sửa cho ngày trọng đại ấy. Đôi mắt cô đượm buồn, gương mặt vẫn cố nặn ra một nụ cười khích lệ. Anh chợt thấy sao mà người yêu của anh thánh thiện thế !? Cô chẳng khi nào thiếu hiểu biết và gây áp lực nặng nề cho anh, mà luôn bao dung, đồng cảm. Anh thầm biết ơn cuộc đời cho anh may mắn được là người bước vào trái tim cô...
Buổi tối trước khi anh đi, họ gặp nhau. Cô sóng sánh trong bộ váy cam dịu dàng, mái tóc xoã mượt mà điểm vài phụ kiện cài kẹp duyên dáng và cô đi đôi giày cao gót. Đây không phải là phong cách anh thường thấy ở cô. Trước giờ trong mắt anh, người yêu lúc nào cũng hồn nhiên, hoạt bát bởi sự giản dị không kiểu cách. Hôm nay, cô như lột xác kiều diễm lạ. Anh không khỏi choáng ngợp. Họ sánh bước đi trên phố đêm, tay trong tay như lạc vào ảo mộng.
- Hôm nay người yêu anh đẹp lắm ! - Anh khẽ siết lấy bàn tay cô. Vẫn cùng thả bước.
- Em đẹp sẵn rồi mà. Tiếc là mình chưa chụp ảnh cưới để anh thấy cô dâu của anh xinh như thế nào.
- Anh có thể tưởng tượng được mà. Chắc là sẽ xinh hơn thế này ! - Anh cười.
- Em cố tình để anh thấy em đẹp trong tối hôm nay. - Cô vẫn là cô với cá tính vốn có, nhưng gương mặt rất nóng. Không hiểu sao có một linh cảm bất an. Nụ cười của cô vì thế mà chấp chới.
- Em thực sự rất đẹp ! Anh biết từ lâu rồi mà. - Anh chợt dừng chân, đối diện cô và hai bàn tay nhẹ ôm lấy bờ má đang có nhiệt độ ấm bất thường của cô.
Ngước nhìn gương mặt anh: Đôi mắt, sống mũi, vầng trán, đôi môi anh... Tự nhiên cô có ý nghĩ nó sắp tan biến. Cô bỗng thấy trống rỗng, thất thần.
- Em mệt phải không ? - Anh lo lắng khi thấy người yêu lạc sắc thái.
- Anh ! Anh à... - Cô giữ chặt lấy bàn tay anh đang đặt trên má cô.
- Anh đây ! Anh đây ! - Giọng anh thảng thốt.
- Mình sẽ bên nhau mãi mãi phải không anh ?
Anh không nói gì, chỉ nhìn xoáy vào đôi mắt cô đang có vẻ hoang mang để cảm nhận. Anh thấy ngột ngạt bởi đôi mắt người yêu như có vực thẳm, anh như rơi vào trong đó.
- Mình bên nhau mãi phải không anh ? - Cô nhấn giọng kéo anh về thực tại. Anh khẽ kéo cô vào vòng tay và ôm siết...
- Em luôn ở trong trái tim anh mà !
Cái ôm của anh xoa dịu cảm giác bất an trong cô. Cô dịu dàng nương tựa vòng tay ấy. Phố đêm cũng hiền hòa soi sáng tình yêu của cả hai.
Hôm sau, anh lên máy bay trong sự đưa tiễn của cô. Họ hứa hẹn ngày gặp lại với tràn đầy yêu thương...
...
Một tuần không phải dài, nhưng với cô thì nó đang thực sự đằng đẵng. Thi thoảng cô lại ngước lên bầu trời bồng bềnh mây trôi, tự hỏi anh nơi đó công tác có ổn không ? Có lo lắng cho đám cưới sắp tới của họ không ? Tuy bận và ở rất xa xôi, anh vẫn không quên gọi điện thoại cho cô để cô an tâm. Cô ở nhà, vẫn tích cực chuẩn bị cho ngày lên xe hoa cùng sự hỗ trợ nhiệt thành của người thân, cả em gái của anh cũng đảm nhiệm vai trò trợ thủ đắc lực. Mọi việc nhờ thế khá thuận lợi...
Cuối cùng anh cũng trở về. Cô như trút được gánh nặng của linh tính, mừng rỡ chờ đón anh tại sân bay cùng gia đình. Nhưng, sét như đánh úp vào tai làm toàn thân cô tê liệt. Anh không hề bước ra từ chuyến bay đó. Người thân của anh hoang mang, đôn đáo tìm hiểu lý do. Không chỉ có anh, mà ngay cả người cùng đi công tác với anh cũng chẳng thấy đâu.
Cái thông tin chính xác đến 99 % ập đến khiến mẹ anh ngất xỉu, còn cô thì khuỵ ngã. Lồng ngực cô chỉ còn nước nổ tung ra để cùng anh chịu cái cảnh mà thông tấn xã đưa tín. Bên nước ngoài, trước khi ra sân bay, anh bị cuốn vào vụ bắt cóc con tin ngay chính tại khách sạn mà anh nghỉ lại và toàn bộ con tin đã bị triệt hại bằng bom khủng bố của các phần từ liều chết...
Anh đã chết...
Anh đã chết...
Anh đã chết...
Cái nguồn tin ấy cứ cào xé trong tinh thần làm cô kiệt quệ. Những giọt lệ vô thức chảy từ trong đôi mắt thất thần như lỗ hổng của không gian, thời gian. Trống rỗng... Người yêu không còn nữa. Thế giới đang đè xuống đôi vai cô, không thể cử động được tấm thân mong manh của người con gái. Trong thâm tâm cô văng vẳng điệp khúc "Em sẽ là cô dâu đẹp nhất ! Em sẽ là cô dâu đẹp nhất !"
Tang lễ anh được cử hành với chiếc quan chỉ có các di vật. Thể xác anh đã tan theo khói bụi nơi đất khách quê người. Trong tang lễ, không có mẹ của anh, không ai thấy cô đâu. Thân nhân, bạn bè, cố hữu gần xa đông nghịt, thảm thiết những tiếng than khóc...
Một cô gái mặc váy trắng kéo lê vạt váy chịt đất, khăn voan với triền đăng-ten lấp lánh và đóa hoa trắng tinh khiết cầm trên tay đúng nghĩa của một cô dâu. Gương mặt gầy rộc sau ngày nhận tin dữ được khéo léo che đi bằng lớp phấn trang điểm nghệ thuật, khiến cô trở thành cô dâu đúng như anh nói: "Em sẽ là cô dâu đẹp nhất". Cô bước đến bên anh thật chậm, giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má nhưng cô đẹp tựa một thiên thần giáng thế xoa dịu đi cái đau thương ai oán. Em gái anh liêu xiêu đến đỡ cô cùng bước. Cả hội đồng tang lễ và mọi người cúi lặng trịnh trọng nhường cho cô đến với anh trong sự thiêng liêng.
- Em đã là Vợ của anh rồi đấy ! - Cô ôm lấy anh trong tưởng tượng và lịm dần đi trong vòng tay của người thân...
***
Tấm ảnh cưới thật đẹp có cả cô dâu và chú rể nhờ vào sự can thiệp tài tình của Photoshop, cô nâng niu mỗi ngày như báu vật. Yêu anh tha thiết và đau đớn tận cùng nhưng cô không thể gục ngã, cho dù nhiều khi cô muốn ngã. Cô cần phải sống kiên cường, chăm sóc mẹ anh thay anh, yêu mẹ của anh gấp đôi thay anh. Hiểu tâm nguyện con gái, bố mẹ đẻ của cô cũng không cản trở cô làm tròn bổn phận mà cô muốn gánh vác như đã nói với anh. Dù ai cũng mong có ngày cô tìm cho mình một hạnh phúc với cuộc sống đúng nghĩa của người phụ nữ, kể cả mẹ của anh và em gái anh cũng thương cô vô cùng, họ mong cô thoát khỏi mối ràng buộc "hữu danh vô thực" với anh.
Mẹ anh từ khi mất con trai, sức khỏe suy nhược thấy rõ, đôi mắt bị đục thủy tinh thể nay lại khóc quá nhiều, khóc triền miên vì tưởng nhớ con, đã khiến cho bà bị mù, bắt đầu những tháng ngày lần hồi trong bóng tối. Qua 49 ngày, bà vẫn cứ lã chã nhớ thương con. Cô chợt nhớ lại câu hỏi vu vơ cô từng nói với anh: "Nếu em không nhìn thấy gì nữa", và câu trả lời của anh. Cô càng thương mẹ anh hơn nữa.
Ngày ngày nhìn mẹ anh lặng lẽ như cái bóng ngồi yên ở ghế, bà không muốn đi lại sợ va chạm lung tung rồi ngã lên ngã xuống làm phiền cô với con gái. Cô xót xa, bặm môi mà kìm lại giọt lệ mặn đắng. Cô chợt nghĩ nếu là cô, cô có thích ứng được khi bị mù không ? Mẹ già rồi, sống trong bóng tối chắc tủi lắm ! Còn cô, tuổi trẻ và có sức khỏe, có lẽ sẽ dễ dàng hơn...
Cô âm thầm đến viện mắt Trung Ương, xin bác sĩ thực hiện ghép giác mạc của cô cho mẹ anh làm bác sĩ bàng hoàng. Cô biết người ta chỉ có thể lấy giác mạc hiến tặng của người đã chết, vẫn nỉ non khẩn thiết xin bác sĩ thương tình chấp nhận cô hiến mắt cho mẹ. Cô nhận được, vẫn chỉ là những cái lắc đầu kiên quyết từ chối cho dù nhiều lần đến viện xin.
Cô làm đơn xin hiến giác mạc sau khi chết. Một kế hoạch táo tợn hình thành trong suy nghĩ đưa cô đến với hành động không ai lường được...
***
Cô mơ hồ tỉnh dậy trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, sau nhiều ngày miên man do tự tử không thành, rồi lại thiếp đi. Cô đã uống quá nhiều thuốc ngủ..
.
Trời thương nên đã cho em gái của anh kịp phát hiện, đưa cô đi cấp cứu trong tình trạng nguy cấp.
Mảnh giấy cô viết gửi lại những người thân yêu thấm nhòa những giọt nước mắt vừa rơi ra từ một bàn tay...
"... Mẹ là cuộc sống của anh. Con muốn cuộc sống của anh được tiếp tục những tháng ngày tràn ngập ánh sáng và màu sắc. Con xin gửi tặng mẹ đôi mắt sau khi con ra đi về cõi vĩnh hằng đoàn tụ với Chồng của con. Xin đừng trách con hành động dại dột... Xin toàn thể người thân tha lỗi cho con ! Con biết mọi người sẽ vô cùng đau lòng nhưng đây là sự lựa chọn mà con cân nhắc rất kỹ. Về với anh ấy, tuy không còn đôi mắt nhưng con sẽ nhìn anh bằng cả trái tim...".
Cô đang nhắm mắt chìm vào giấc ngủ có lẽ để mơ về anh. Cánh tay vẫn đang tiếp nhận từng giọt nước chậm chạp từ bình truyền chảy xuống như làm cho thời gian chậm lại. Đôi mắt cô ươn ướt dính những sợi lông mi vào nhau làm cho gương mặt trở lên hiền hòa nhưng tội nghiệp. Bờ môi cô khô, có đôi chỗ bị nứt se se màu đỏ của máu. Mái tóc rối bồng bềnh thả trên chiếc gối, khiến sức sống của cô chững lại. Bàn tay thon gầy, mong manh đặt trên bụng và trái tim thoi thóp đập những nhịp như khó nhọc... khiến ai đó đang kề cận cô không thể nào ngừng rơi nước mắt. Bàn tay đối phương nắm lấy tay cô đưa lên môi của người đó, hôn rịt thật lâu như để truyền sức mạnh và hơi ấm. Giọt lệ người ấy chảy dài xuống, có lẽ ngấm vào tận làn da tay cô. Ngón tay cô khẽ cử động làm đối phương thêm siết chặt, gọi cô trong thổn thức. Tiếng gọi nghẹn lại không phát ra nơi cổ họng thật dõng dạc, nhưng vẫn có sức kéo cô thoát khỏi cơn mộng mị.
Cô mở mắt... Đôi mắt cử động từ từ tách những sợi mi dính vào nhau để lộ linh hồn cô đang ngấp nghé trở lại. Gần một phút chìm trong im lặng với những giọt nước mắt thi nhau tuôn rơi từ phía cả hai... Cô chỉ thảng thốt được một chữ:
- Anh...!
- Anh đây ! Anh đây... - Anh vồn vã siết tay cô, tay còn lại vén ráo riết những sợi tóc của cô đang xòa vào mặt do cô cố ngóc đầu dậy, anh gạt luôn những giọt lệ mong manh như vỡ vụn trên gương mặt người con gái anh yêu da diết.
- Anh đã về ! Anh về bên em rồi đây ! Anh vẫn luôn nhớ lời anh đã hứa.
- Anh ! Anh ! Anh... ! - Không cần biết thật hay mơ, cô cố gắng gượng dậy, vồn vã ôm lấy anh như một đứa trẻ sợ lạc mẹ.
Anh đỡ cô trong tay, thì thầm rất nhẹ:
- Anh yêu em ! Lời hứa với em đã giúp anh vượt qua hoạn nạn để trở về bên em. Anh yêu em... Vợ của anh !!!
Anh hôn lấy bờ môi khô rát của cô. Nụ hôn và những giọt nước mắt chảy xuống như mang lại sự hồi sinh cho làn môi cô mềm và nồng ấm. Họ say sưa trong giai điệu trái tim không có trở ngại nào tách rời họ ra được nữa...
Không phải mơ đâu.
Là sự thực.
Anh trở về như phép màu của cuộc sống...
Vợ chồng nhí nhố

"Ông xã tương lai làm nghề gì thế cháu?". "Dạ, anh nhà cháu tuổi Tuất, làm đúng nghề ạ". "Làm bảo vệ mà cô". Anh nhìn tôi nghênh nghênh mặt thách thức "Cứ chờ đấy!". "Vợ làm nghề gì cháu giai?". "Vợ cháu chuyên đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành, là kế toán ạ".
Hai đứa dắt nhau đi chụp ảnh, háo hức, hồi hộp run rẩy ngày lấy ảnh. Tôi hốt hoảng: "Khoan, chị đưa nhầm rồi, đây đâu phải em". "Nhầm sao được, tên đây gì". Anh giằng ngay cuốn Album: "Để anh xem, đúng em rồi, anh nhớ hôm ý em đeo cái nhẫn này mà".
Ra dấu hiệu nhận ra tôi chỉ là qua cái nhẫn ấy. Về đến nhà, tôi rên rỉ: "Anh mang ngay nó đi cho khuất mắt em, không khéo về bố em lại hỏi mày đứng cạnh thằng nào mà trông dị hợm làm vậy".
"Để anh mang nó xuống chuồng gà doạ cáo, kẻo sau này con nó lại hỏi: "Bố cưới cô nào mà lạ thế kia?". "Được, lần sau cưới không bao giờ em thèm đến cái cửa hiệu giời giết ấy". "Nhí nhố! Ừ, anh mà lấy vợ lần hai, lần ba cũng không thèm qua đấy cho nó lừa vài trăm kem nữa"...
... "Anh à, còn cái giường nào xấu hơn nữa không? Sao lại lôi cái tệ nhất của họ về thế?". Anh thản nhiên: "Thì để sánh bằng với bộ chăn ga gối đệm xấu hoắc em mua".
Có ai thấy đau đầu khi nghe các lời đùa nhí nhố đó chưa?
Không chỉ thế anh còn luôn biết lôm côm, pha trò đã khiến tôi cười chảy cả nước mắt, khi đó anh thật dễ thương. Lần anh hoan hỉ sau khi từ quê lên thông báo: "Con chó Mi nhà anh vừa đẻ năm con, mỗi lần đẻ là y như rằng nó trở nên dữ dằn, ghê gớm, ai lạ đến nó cũng sẵn sàng tợp cho một miếng". Sau đó anh gật gù nhìn tôi từ đầu đến chân rồi vui vẻ nói: "Nó thích nhất là món xương, gầy gò như em là hợp khẩu vị của nó lắm, nhanh nhanh chuẩn bị tuần sau về nhé, nó đói lắm rồi, đang chờ đấy". Khiến tôi đang bực mình vì anh lỡ hẹn cũng phải phì cười.
Hôm hai đứa đi bộ thì gặp một người bộ dạng nhếch nhác đang nằm ngủ, tôi sợ hãi bám chặt lấy anh, anh hùng dũng: "Em cứ yên tâm, bọn nghiện ấy yếu cực, cùng lắm nó "chích" cho mình một phát thôi, anh sẽ đứng ra che cho em, khi mũi kim tiêm tiến tới nơi sẽ né sang và thế là em... hứng trọn". Rồi anh lại cười phá lên. Tôi thấy vui.
Cho đến lúc lấy nhau về, hai đứa tranh luận gì mẹ lại cau mày thắc mắc: "Tại sao chúng mày lại lấy nhau nhỉ?". Tôi nhanh miệng: "Kiếp trước chầy bửa, là chúa Chổm, nợ nần con chồng chất nên kiếp này cứ nhằng nhặc chạy theo đòi xoá nợ. Còn lâu nhé!". Anh cũng không vừa: "Chả biết đứa nào nợ đứa nào, có kẻ định quỵt tiền xe ôm, bị người ta đến tận nhà đòi bắt ký vào giấy hôn thú mới tha cho lại còn ngạo nghễ". Mẹ cười chảy cả nước mắt: "Thôi hai đứa lo mà trả nợ nhau đi".
Những tiếng cười bất chợt, những niềm vui đến bất ngờ từ những lúc pha trò ấy khiến tình cảm của chúng tôi mỗi ngày một mới, luôn vui vẻ và cảm thấy hạnh phúc. Thi thoảng tôi lại níu anh, ôm vào lòng, nói khẽ: "Em yêu anh, lôm côm ạ!". Anh lại dịu dàng: "Nhí nhố ơi, Anh yêu em nhiều lắm!". Ừ thôi, cứ nhí nhố, lôm côm mãi như thế này cũng thích, cho vui cửa vui nhà, thêm gia vị vào trong cuộc sống lứa đôi.
Tên khốn dễ thương
- Cậu khóc đấy à?
Tiền kìa nhặt lên đi anh nó mua được mạng sống của em đó
Anh hiểu rằng, mình đã đánh mất một người quan trọng nhất trong cuộc đời mình, anh hận bản thân không giữ trọn lời hứa. Anh hận vì đã coi trọng đồng tiền hơn cả một tình yêu chân chính.
-Anh yêu em nhiều không?
-Đến khi nào anh không còn trên cõi đời này nữa em à.
-Hỳ… nhưng em biết con người rồi cũng sẽ có lúc thay đổi mà. Nên anh đừng nói sẽ yêu em mãi mãi nhé, em không buồn đâu.
-Ừ! Con người sẽ có lúc thay đổi nhưng anh không bao giờ như vậy. Nếu một ngày chúng mình chia tay thì người thay đổi chỉ có thể là em hihi.
Nó cười, nụ cười của hạnh phúc. Nó yêu anh là mối tình đầu. Người ta thường nói mối tình đầu không bao giờ bền vững. Nhưng nó ngây thơ. Nó cho rằng tình yêu của nó và anh mãi mãi là vĩnh cửu. Nó và anh học chung một lớp, là tâm điểm của biết bao sự chú ý, không những trong trường mà còn cả bên ngoài nữa. Anh cao hơn nó trên cả một cái đầu - 1m83, chiều cao phải nói là vận động viên cũng chưa chắc đã có. Còn nó, nhỏ bé lắm, chưa đến 1m50. Mỗi lần chở nó đi học, nhiều người thường trêu đùa là hai bố con vì anh che hết toàn bộ người nó. Nhưng đó cũng chưa hẳn là lý do khiến mọi người để ý. Bởi vì... gia đình anh rất giàu có, tiếng tăm nhất khu vực này. Anh sinh ra trong một hoàn cảnh quá đầy đủ. Với cái nhìn của mọi người xung quanh thì là vậy. Chỉ riêng nó biết rằng anh là một người cô độc trong cái ngôi biệt thự khang trang đó. Nó đọc được trong ánh mắt của anh khi nhìn về nơi có hạnh phúc.
Anh không đẹp, lại cao quá khổ. Bạn nó vẫn thường nói vậy và hỏi vì sao nó lại thích một người như anh. Nó chỉ im lặng... tình yêu thì cần gì có lý do chứ. Nó biết đằng sau nó là những lời nói xấu, kể cả là những người bạn của nó luôn nghĩ nó lợi dụng anh. Nhưng nó bỏ ngoài tai, nó chỉ cần anh tin nó thôi.
-Em à…
-Gì vậy anh?
-À… không có gì đâu.
-Gì, anh nói em nghe xem nào.
-À… mọi người nói…
-Nói gì?
-Em có yêu anh không?
-Sao anh lại hỏi vậy? Anh không tin em sao?
-Mọi người nói em yêu anh… vì… nhà anh giàu.
-Anh nghĩ vậy à… vậy mình chia tay.
-Không, anh tin em mà.
Nó khẽ cười, một nụ cười buồn. Nó hiểu anh sẽ nghe những lời đó và nghi ngờ về tình cảm của nó. Nhưng nó không giận anh vì anh nói anh tin nó, thế là đủ yên lòng nó rồi. Tình yêu của anh và nó cứ ngày một tăng lên. Mọi người, cả gia đình anh và gia đình nó đều biết chuyện. Nhưng chẳng một ai ngăn cấm. Ngày ngày trên con đường đó, nó vẫn cùng anh đi học. Nó đợi anh dưới nhà chứ từ lúc yêu nhau nó không dám đặt chân vào nhà anh. Nó ngại. Anh cao lớn, nhưng tính cách thì không khác gì trẻ con vậy. Nó nhớ lúc vào lớp, hai đứa cãi nhau suốt ngày. Anh thì bảo nó như ma cà rồng trong khi nó được mệnh danh là "hotgirl" trong lớp. Lòng tự trọng bị tổn thương. Nó quay sang bảo anh là hươu cao cổ... thế là hai đứa xông vào đánh nhau. Ngày nào cũng vậy, cũng làm náo động cả lớp. Đến nỗi ai cũng phải thừa nhận hai đứa như chó với mèo.
Một năm thấm thoát trôi qua. Rồi một ngày anh đi nhờ xe nó. Ngồi đằng sau xe, bỗng dưng nó hỏi anh:
-Ê... mày thích tao hả?
-Ừ... anh nói nhỏ giọng.
-Thích từ bao giờ vậy? Sao không nói?
-Ừ, cuối năm ngoái nhưng thấy mấy thằng bảo kiêu nên không dám nói.
-Trời...
Rồi hai người im lặng một lúc, anh ngượng ngùng chẳng nói được gì.
-Sao, không hỏi xem người ta có thích mình không à?
-Ừ, vậy có thích không?
-Có, từ bây giờ tôi với ông là người yêu nhau nhé.
-Ồ... hihi.
Thế là từ đó, nó bắt đầu thói quen đợi anh cùng đi học, cùng anh đến trường. Chỉ khác một điều, không còn những tiếng cãi lộn ầm ỹ như trước nữa. Mọi người trong lớp ai cũng ngạc nhiên khi thấy nó và anh trở thành một cặp. Thi thoảng anh lại tìm cách làm nó giận, lại chọc nó. Anh bảo anh muốn lấy lại cảm giác như ngày xưa, hai đứa vẫn thường hay cãi lộn ấy... Nó cười:
-Giờ muốn thế cũng không được đâu ông tướng à... hehe.
Từ lúc yêu nó, anh không còn bỏ học, trốn tiết đi chơi điện tử nữa. Anh giành thời gian cho nó nhiều hơn, anh chăm đến trường hơn, những ngày chủ nhật anh lại buồn gọi điện cho nó:
-Hôm nay không đi học chán quá bà xã à.
-Sao vậy?
-Vì không được gặp bà xã, ông xã nhớ bà xã lắm, chỉ mong mau chóng đi học thôi.
-Ừ, bà xã cũng vậy nè...hichic.
-Một ngày không gặp bà xã như dài bằng một năm ấy.
Nó và anh yêu nhau được một năm thì nó phải chuyển trường. Ngày nó đi, anh đến, nhưng không kịp gặp. Anh buồn lắm. Anh nói sẽ chờ đợi nó. Nó cũng hứa sẽ chỉ yêu mình anh mãi mãi. Hai ngượi chỉ nói chuyện với nhau bằng những cuộc điện thoại hoặc những tin nhắn quan tâm. Thời gian đầu, ngày nào anh cũng hỏi thăm nó, thậm chí còn bắt xe đi hàng trăm cây số để gặp nó. Nhưng rồi, những cuộc điện thoại thưa dần, tin nhắn cũng vậy. Nó buồn nhưng nó tự động viên mình là chắc anh bận việc học đó thôi.
Thời gian cứ thấm thoát trôi đi, nó vẫn chờ đợi anh bằng hi vọng. Nó tin rằng một ngày nào đó nó sẽ cùng anh hưởng hạnh phúc. Nhưng nó đâu biết rằng ở nơi kia, anh đâu hề nhớ đến nó. Mọi người, bạn bè, gia đình bảo nó quên anh đi, bảo anh thay đổi rồi, nó một mực không tin, còn mắng lại.
Rồi ngày đó cũng tới, cái ngày khủng khiếp nhất trong cuộc đời của nó mà nó cứ ngỡ là hạnh phúc, anh gọi điện.
-Dạo này em thế nào rồi, vẫn khỏe chứ?
-Ừ, em vẫn khỏe, sao giờ anh mới gọi cho em?
-Anh bận, anh xin lỗi.
-Anh xin lỗi vì chuyện gì?
-Về tất cả, em hãy quên anh đi nhé.
-Sao???
Đầu dây bên kia chỉ vọng lại tiếng tút...tút... Nó ngẩn người, chẳng nói, chẳng rằng, chạy như một người điên, nhưng nó không khóc. Nó bắt xe về chỗ anh. Nó cần một lý do. Thật ra, nó đã biết từ lâu nhưng nó vờ không chấp nhận. Cuộc sống đã lôi kéo anh, biến anh từ một con người hiền lành trở thành một người xa đoạ, anh đắm mình trong những cuộc chơi. Thậm chí đốt tiền vào những trò vô bổ. Xung quanh anh chỉ toàn những người giả tạo, đến với anh vì đồng tiền. Nó ngồi trước cổng trường, gương mặt xanh xao, đôi mắt vô hồn. Thoạt nhiên, nó nhìn thấy anh, một gương mặt khác, một nụ cười khác... Con người anh thay đổi hoàn toàn. Anh đi với toàn những người "đầu trâu mặt ngựa", trông như đang đợi để đánh một ai đó. Nó gọi anh, anh giật mình quay lại.
-Sao em lại về đây?
-Em về để tìm một câu trả lời.
-Anh đã nói với em rồi, hãy quên anh đi, anh không còn yêu em nữa.
-Tại sao? Anh nói sẽ chờ em cả đời mà?
Anh nhìn nó với sự bực bội như muốn nó biến mất ngay lập tức.
-Về đi, tìm đến tôi làm gì, chẳng phải cô cũng vì tiền sao, chẳng phải cô yêu tôi cũng vì nhà tôi giàu sao.
Nó nhìn anh mà không kìm được nước mắt...
-Anh nói gì vậy, anh thay đổi thật rồi.
Anh bèn rút ví ra, ném thẳng sấp tiền vào mặt nó trước bao con mắt của mọi người, chưa bao giờ nó cảm thấy xấu hổ và nhục nhã đến vậy.
-Thế này đủ chưa?
-Đủ rồi, nó cầm lấy tiền và nói.
-Vậy thì biến đi.
Anh bước đi một cách lạnh lùng.
-"Đùng", một tiếng va đập phát ra. Anh thấy người mình tê. Một chiếc xe đang đỗ ngay gần anh, anh đưa tay lên đầu.
Máu, trời ơi... chuyện gì vậy.
Anh cúi xuống và thấy nó đang nằm trên một vũng máu. Hình như, anh chợt nhận ra một điều gì đó.
-Em làm sao vậy, mau tỉnh dậy đi, đừng làm anh sợ.
Nó bấu chặt lấy tay anh, nước mắt lăn trên má nó.
-Anh ơi! Tiền kìa… anh nhặt lên đi anh... số tiền đó không mua được tình yêu em dành cho anh nhưng nó mua được sự sống của em.
-Em đừng nói nữa, anh xin em đấy, anh hét lên trong đau đớn.
Nó mỉm cười:
-Anh đã biết giá trị của đồng tiền chưa. Em cám ơn! Vì nhờ có nó em được chết trong vòng tay anh.
Đôi bàn tay nó khẽ rơi xuống đất, hai hàng mi thấm đẫm nước mắt nhưng trên môi nó lại là một nụ cười hạnh phúc. Nó chết rồi, anh òa khóc kêu tên nó nhưng nó chẳng còn nghe thấy lời anh gọi. Nó đã đi về một nơi có hạnh phúc - Nơi mà anh luôn buồn mỗi khi nhìn về. Nó biết con người anh, nó chưa bao giờ gjận anh, ngay cả khi anh ném tiền vào mặt nó. Nó chỉ mong anh trở về với bản chất thật của con người mình.
Ngày hôm đó, trời mưa rất nhiều. Anh nhớ, nó từng nói sinh nhật nó năm nào cũng mưa... vậy mà ngày nó đi, trời cũng mưa như vậy. Anh ngồi trước mộ nó, người ướt đẫm. Bỗng dưng có ai từ phía sau che mưa cho anh... Là chị gái nó, người đã từng giúp nó và anh đến với nhau.
-Đây là di vật cuối cùng của nó, có lẽ dành cho cậu.
Một chiếc điện thoại, anh cầm lấy. Ở trong đó là những bức hình hai người chụp với nhau và những đoạn ghi âm.
"Anh à, có lẽ sẽ chẳng bao giờ anh biết em yêu anh nhiều đến thế nào. Anh từng hỏi em có phải đến với anh vì nhà anh giàu? Cuộc sống mà, tiền chi phối tất cả, đâu ai có thể sống thiếu tiền được, em cũng vậy thôi, em không thể sống thiếu tiền cũng như sống thiếu anh được. Anh chính là tài sản lớn nhất trong cuộc đời em, em cần có anh, cần đồng tiền vô giá này. Em nhớ anh từng nói sẽ yêu em cho đến khi anh không còn trên đời này nữa. Em thì nói con người sẽ có lúc thay đổi mà, thật buồn cười phải không. Cuối cùng lại là những điều ngược lại. Anh là người thay đổi, còn em là người yêu anh đến phút cuối cùng, em không nghĩ tình yêu của mình dành cho anh lại nhiều đến như thế. Em chưa bao giờ giận anh. Em chỉ muốn biết lý do anh bỏ rơi em. Sẽ là lần cuối cùng em đi tìm anh, tìm kiếm một câu trả lời cho tình yêu của mình. Rồi em sẽ lặng lẽ rời xa anh như anh mong muốn, anh à".
Anh khóc, cổ họng anh ngẹn đắng, mưa vẫn rĩ rã rơi trên gương mặt của anh. Anh hiểu rằng, mình đã đánh mất một người quan trọng nhất trong cuộc đời mình, anh hận bản thân không giữ trọn lời hứa. Anh hận vì đã coi trọng đồng tiền hơn cả một tình yêu chân chính. Anh đang nhìn nó, nhìn bức hình trên tấm bia mộ. Nó cười thật đẹp.
Anh đang nhìn về một nơi có hạnh phúc, nơi mà đôi mắt anh luôn thấm đẫm nỗi buồn...
Em chán anh rồi! Mình chia tay nhau đi
_Em chán anh thiệt rồi……..mình chia tay nhau đi !
_Hả? Em đang nói cái gì thế này? Em bị gì thế?
_Anh không nghe rõ àk? Thế thì em miễn phí nhắc lại cho anh biết….Chúng ta chia tay đi !
_________
_Em chán anh thiệt rồi……..mình chia tay nhau đi !
_Hả? Em đang nói cái gì thế này? Em bị gì thế?
_Anh không nghe rõ àk? Thế thì em miễn phí nhắc lại cho anh biết….Chúng ta chia tay đi !
_Em đang đùa àk? Anh không giỡn đâu!
_Đùa? Oh trời anh nghĩ em rảnh lắm hay sao mà đùa?
_Hôm nay đâu phải là ngày cá tháng tư đâu? Sao em lại thế?
_Em nói mà anh không hiểu àk?
_Anh muốn biết sự thiệt!
_Thì đó là sự thiệt còn gì!Chán là một lí do để chia tay mà…dù anh không tin thì đó vẫn là sự thiệt……..Em có người khác rồi anh ưi!
_Ai?
_Tuấn….
_Cái thằng Tuấn tre àk?
_Anh đừng nói người ta là thằng này thằng nọ chứ!Anh không có lịch sự àk?
_Sao em lại…..
_Hihi ! Ba tháng là lâu lắm rồi đó!Anh nghĩ thử xem em ăn phở 3 tháng nay thì đến lúc cũng phải chán chứ!
_Anh sao thế?Im lặng là đồng ý chia tay rồi nhá!
_Nếu bây giờ em nói tất cả là đùa thì anh sẽ bỏ qua hết……..em nói đi ! Anh xin em đó!
_Sao em nói mãi mà anh không hiểu, vẫn cố chấp thế?Anh nghĩ chúng ta yêu nhau rồi sẽ lấy nhau …..có con rồi sống tới già àk?
_Anh…..
_Hạnh phúc chỉ là mơ thôi……..vì em không thể…..thôi em phải đi coi phim với Tuấn rồi……… bye anh
Ánh bước đi…một cách lạnh lùng…..thậm chí không quay nhìn lại…….Nhật nghe tiếng bước chân của cô mà tim anh quặng thắt…….mỗi tiếng bước chân như một tiếng xé…..xé nát cõi lòng anh…..
Anh ngồi như người mất hồn trong quán….ánh mắt anh như vô thức …….môi anh tím đi………mặt anh tái xầm………cơ thể anh dường như không còn chút cảm giác nào nữa……có thể vì tim anh đã chết ngay từ khi Ánh bước đi…….bỏ lại anh …..bỏ lại một tình yêu……bỏ lại niềm hạnh phúc…..bỏ lại tất cả……..
Rồi bỗng nhiên…..một giọt nước rơi vào li cam ép…….ôi trời…..giọt nước mắt của Nhật…..giọt nước mắt của người đàn ông……bị người mình iu ruồng bỏ……phản bội….
Các bạn nghĩ xem nó chua chát đớn đau như thế nào?
Chài mưa…một cơn mưa lớn…….dường như ông chài cũng đang khóc…….cũng đang thấu hiểu cho nỗi lòng anh….anh quay sang cửa sổ…..rồi nước mắt anh lại ứa ra…..ngấn lệ…..
Không biết anh đã ngồi đó bao lâu rồi nhỉ? Cũng không biết tại sao anh có thể về đến nhà được nữa………….
Mọi người nói sau khi chia tay vs ÁnH…….anh sống khác đi……..tự khép kín mình, ít nói hơn xưa……và đặc biệt là anh không biết cười….sống như người vô hồn….Ánh đã biến một con người vui tính iu đời…….thành một kẻ sống không bằng chết…..
Chia tay nhau được 2 tuần……càng ngày Nhật càng tiều tụy , xanh xao….
Trước tình cảnh đó thì Tiên -bạn thân của Nhật đã tìm đến cô…..
_Ánh nà!Sao cậu có thể đối xử với Nhật như thế?
_Cậu đang hỏi cung mình đó àk?
_Không!Mình muốn biết sự thiệt!Mình không thể nhìn Nhật cứ sống dở chết dở như vậy được!
_Cậu xót cho anh ấy àk!Đúng là thằng nghốc mà!Tự mình làm khổ mình thôi!
_Sao cậu lại nói Nhật như thế?
_Bộ mình nói không đúng hay sao?
_Vì ai hả?Vì ai mà Nhật phải ra nông nỗi này!Cậu ác lắm!
_Bộ cậu thích Nhật àk?
_Hả?Cậu nói gì thế?
_Cùng là con gái với nhau không lẻ tớ lại không đọc được những suy nghĩ trong đầu cậu chứ!Nếu cậu không thích Nhật thì tại sao cậu lại lớn tiếng vs tớ, lại quan tâm Nhật như thế còn không muốn anh ấy buồn nữa………..cậu iu Nhật đúng không?
Nhìn thẳng vào mắt tớ mà trả lời đi Tiên!
_Mình….mình……
_Mình nói đúng rồi phải không?Nếu cậu thích Nhật thì mình sẽ giúp cho 2 người !Anh ấy đang buồn…đây là cơ hội tốt cho cậu đó!Hihi mình sẽ cố gắng giúp cho cậu…….miễn phí không tín tiền đâu!
_Cậu thay đổi rồi!Cậu không còn là Ánh mà mình quen biết nữa……..
_Con người sẽ phải thay đổi thôi!Mình nghĩ mình thay đổi là tốt cho cả mình và Nhật…………dù bây giờ cố níu kéo thì cũng là con số 0 thôi
Đúng như lời của mình ………hôm sau Ánh đã hẹn Nhật đi xem phim………….và đó quả là niềm hi vọng lớn đối vs anh……..nên chẳng có lí do nào anh phải từ chối!
Nhưng sự thiệt thì……..
_Alo!Tiên àk hôm nay có bộ phim hay lắm!Nhưng mình bận rồi không đi được , bỏ thì tiếc quá……….cậu đi xem nhá..
Thế là………..
Nhìn Tiên và Nhật gặp nhau trước rạp ……Ánh mĩm cười trong hạnh phúc
_Mày sắp thành công rồi Ánh ơi!
Cứ như thế Ánh luôn giúp sức cho 2 người………..còn Tiên thì lúc nào cũng bên cạnh Nhật………
Và dường như thì Nhật đã tìm được……….
_Niềm tin vào cuộc sống……..
_Sự đồng cảm nơi 2 tâm hồn………
_Sự quan tâm chia sẽ từ một người con gái –không phải Ánh……..
………………
Và trên cả là tìm được một tình iu đích thật…………
Tình iu đó có thể đủ để………… Vùi lấp nỗi đau ngày xưa…….
Xóa đi tháng ngày đau khổ……….
Và…………..anh đã quên………….
_Mối tình đầu của mình
_Hạnh phúc đầu tiên của mình………
Và quên cả Ánh…………
Một tháng………hai tháng………ba tháng……….và rồi dường như Tiên đã đi vào cuộc đời anh ………làm lành vết sẹo nơi con tim của anh
…………………………………………………………………………………………………………………………………… …………………………………………………………………………………………………………………………………… …………………………………………………………………………………………………………………………………… ………………………………
Mình lấy nhau đi!
Một quyết định thật bất ngờ sau một năm iu nhau……………………………………..
Có lẻ Nhật làm như vậy vì sợ Tiên sẽ như Ánh ……..sẽ bất chợt bỏ anh ra đi bất cứ lúc nào………..
Và thế là …………………………………………………………………………………………………………………………………… ……………………………………………………………………………..
Thiệp hồng cũng nhanh chống đến tay Ánh……cô cầm tấm thiệp mà mĩm cười trong nước mắt……..
Ngày cưới đến………
_Alo! Tiên àk…….mình xin lỗi cậu nha……..hôm nay mình phải đi công tác ở bên hàn rồi.Công việc đột xuất quá mong cậu thông cảm! Chúc cậu có một ngày thật hạnh phúc !
_Cậu không đến được thì tiếc thiệt!
_Hi mình sẽ gửi quà cho cậu mà…
_Ừa đành vậy!
Đến rồi………..giây phút mà Nhật và Tiên hạnh phúc bên nhau…….cũng là lúc
…………………………………………………………………………………………………………………………………… …………………………………………………………………………………………………………………………………… …………………………………………………………………………………………………………………………………… ………………………………………………………………………………………………………
Ánh kết thúc cuộc đời mình………
Ra đi cùng khối u ác tính cô mang suốt hơn một năm nay……………..
Cô nghỉ mình đã chết ngay khi biết được sự thiệt……………..
Nhưng cô vẫn gắng sống…….
Vẫn cố chịu đau………….
Vẫn chờ……………..
Vẫn đợi…………..
………………………………..
Ai đó được hạnh phúc
Tất cả chỉ là một vỡ kịch………
Một cuốn phim buồn……..
Mà cô đã dựng lên……
Và cũng do cô diễn xuất……….
…………………
…………………..
………………………...
Và giờ thì……
Vỡ kịch đã hạ màn
Nước mắt cũng tuôn rơi……
Trò chơi kết thúc…
Cô ra đi…….
Mang theo tấm hình của 2 người cùng một tình iu không ai biết ngoài cô………..
Trước khi ra đi cô đã nở một nụ cười………
Ở NƠI PHƯƠNG XA NÀO ĐÓ EM CHÚC ANH LUÔN HẠNH PHÚC………………