Anh sẽ thay em sống tiếp phần còn lại

Mắt tôi nhòe đi khi đọc những dòng nhật kí tôi tìm được trong căn hộ nhỏ nhắn của em. Chân tôi lê bước đến bên mộ em, đặt một bó hoa hồng trắng, loài hoa em thích nhất.


Mặc cho ánh nắng chói chang, thời tiết nóng bức, tôi đi dọc trên con đường một cách vô định. Chẳng cần biết con đường này sẽ đi về đâu, sẽ gặp những ai, khi không có em, mọi thứ dường như vô nghĩa.


Gặp lại em sau ba năm xa cách, em vẫn xinh tươi như thế. Em nhìn tôi mỉm cười. Tôi chợt có cảm giác em đã không còn là em ngày xưa của tôi nữa rồi.



Ngày xưa khi bên tôi em không mặc váy, không trang điểm. Tôi thắc mắc, em thẹn thùng trả lời.
” Em muốn anh yêu con người thật của em, dù em không xinh, không nữ tính như những cô gái nhà giàu mà anh từng gặp.”



Thế nhưng hôm nay tôi tình cờ nhìn thấy em tay trong tay cùng một người đàn ông trung niên giàu có, gương mặt khác đi phần nào vì lớp kem trang điểm, ánh mắt cũng sắc sảo hơn, cả cặp kính mà em đã từng nói với tôi đó là “vật bất ly thân” cũng không còn nữa.



Em thản nhiên vẫy tay chào hỏi khi nhìn thấy tôi, giới thiệu với người đàn ông kia tôi là bạn học cũ. “Bạn học cũ”, ba từ đó như nhát dao cứa vào tim tôi. Vậy hai năm yêu nhau tha thiết, em đã quên tất cả rồi sao?



Tôi như người ngây dại khi em nói lời tạm biệt rồi tiếp tục vui vẻ bên người tình. Em thoải mái lựa chọn lần lượt từ bộ quần áo này đến bộ trang sức khác, đều là những thứ đắt tiền. Em ngày xưa của tôi không phải thế……
” Tặng em này!” Tôi đưa sợi dây chuyền có mặt hình trái tim cho em.


” Woa! Đẹp thật!” Em nâng niu cầm lấy. “Nhưng…chắc nó đắt tiền lắm phải không anh?”


” Đây là món quà đầu tiên anh tặng em, có đắt bao nhiêu cũng không sao mà. Để anh đeo cho em!”
Tôi cầm lấy sợi dây chuyền, vòng tay qua cổ em.
” Khoan đã…” Em bỗng ngăn tôi lại. ” Xin lỗi anh. Em không nhận đâu.”
” Sao vậy? Em không thích à?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
” Không phải. Em rất thích. Nhưng món quà đắt tiền như thế này em không dám nhận. Em không muốn sau này sẽ bị mọi người nghĩ không tốt về em. Anh hiểu chứ?”



Tôi chợt xúc động nhìn em, gật đầu rồi ôm em vào lòng. Khi chuẩn bị món quà này, tôi cứ nghĩ em sẽ thích lắm, sẽ ríu rít nhận quà, rồi thưởng cho tôi một nụ hôn như những cô gái tôi đã từng quen. Từ ngày đó, tôi chỉ tặng em những đóa hoa hồng mà em thích nhất, tuy đơn giản nhưng em đều vui vẻ nhận lấy, ánh mắt lúc nào cũng tràn đầy niềm hạnh phúc.



Vậy mà giờ đây, những thứ đắt tiền lại được em thích thú như thế.
Ba năm trước, tôi và em là một cặp trời sinh. Cả hai học cùng ngành, cùng lớp, nhưng tôi lớn hơn em hai tuổi. Lúc nhỏ, tôi phải học trễ hai năm vì căn bệnh tim quái ác cứ hoành hành. Đến bây giờ, căn bệnh đã giảm dần, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn cảm thấy nó đau nhói. Cũng vì thế khi nhận được lời chia tay từ em, tôi đã phải nhập viện với nguy cơ căn bệnh có thể tái phát bất cứ lúc nào.



Từ lúc đó, em biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của tôi. Tôi tìm mọi cách để liên lạc với em, tìm những người có liên quan đến em, thậm chí đến nhà tìm em nhưng vẫn không còn dấu vết của em nữa. Tôi cứ nghĩ rồi mai đây sẽ mãi mãi không còn gặp lại em, sẽ không còn em trong cuộc đời của tôi nữa.



Khi những hy vọng cuối cùng đã dập tắt, những gì liên quan đến em tôi đã dần dần xóa khỏi tâm trí, tôi nghe theo lời mẹ, chấp nhận đính hôn với một người con gái mà bà cho là tốt hơn em về mọi mặt. Nào ngờ em lại xuất hiện giữa lúc này. Những kí ức từ từ hiện về trong tôi.
” Em ngồi đây được chứ?”
Tôi ngồi nhâm nhi một tách cafe nóng ở góc quen thuộc trong một quán cafe mà ngày trước tôi và em thường đến. Chợt giọng nói của em vang lên, làm tôi sực tỉnh.
” Ơ…là em à?” Ánh mắt sắc sảo ấy nhìn tôi vẫn dịu dàng. ” Ừm…em ngồi đi.”
Em nhẹ nhàng kéo ghế, ngồi xuống rồi gọi ngay một tách cafe sữa nóng.
” Hôm trước gặp anh nhưng không nói chuyện nhiều được. Tình cờ gặp anh ở đây, anh không bận gì chứ?” Em nhìn tôi dò hỏi.
” Ừm…anh không bận. Thế hôm nay em không đi cùng…người yêu của em à?”
” Không! Em chia tay hắn rồi!”
Em vừa nói vừa thản nhiên khuấy tách cafe phục vụ vừa đem ra, sắc mặt vẫn không có chút gì thay đổi. Cứ như chuyện chia tay một người là quá đỗi quen thuộc đối với em.
” Tại sao lại chia tay? Anh thấy hai người rất vui vẻ mà!”
” Hì! Chỉ là bề ngoài thôi. Nhìn thấy hắn em đã muốn ói rồi. Đã vậy còn keo kiệt nữa chứ, những món quà hắn tặng em không có món nào là hàng thật! Hắn làm em bị bẽ mặt trước đám bạn thân. Loại như hắn không xứng đáng với em. Hi hi.”



Tôi lại bị em làm cho từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Tôi không tin những lời vừa nói ra là từ chính em, cô gái ngây thơ, hồn nhiên ngày xưa của tôi. Tôi trố mắt nhìn, không biết nói gì nữa. Em thì vẫn cứ thong thả uống cafe.
” À, anh nè! Em nghe nói anh chuẩn bị đính hôn rồi phải không?”
” Ừm. Nhưng sao em lại biết?”
Ánh mắt em bỗng thay đổi. Tôi có cảm giác em đượm buồn nhìn tôi. Em nói thật khẽ.
” Chuyện gì về anh em đều biết. Chỉ có anh không hiểu em.”
” Em…”
” À, không có gì! Vậy chúc mừng anh nhé!” Em mỉm cười. ” Thôi, em phải về rồi. Em còn phải tìm người nào đó thay thế tên keo kiệt kia. Nếu không, em sẽ buồn chán đến chết thôi. Tạm biệt anh nhé!”
” Khoan đã!” Tôi ngăn em lại. ” Đối với em, vật chất quan trọng đến thế sao?”
Em im lặng một lúc lâu rồi trả lời.
” Phải! Rất quan trọng.”
Tôi chỉ hy vọng em nói không, vậy mà em đành lòng trả lời như thế. Trong phút nóng giận, tôi nói với em.
” Em giỏi lắm. Thế thì từ hôm nay anh sẽ thay thế người đàn ông keo kiệt đó. Được chứ?”
Em mở to mắt ngạc nhiên nhìn tôi. Rồi lấy lại vẻ bình tĩnh, em hỏi.
” Anh đã đính hôn rồi mà?”
” Chẳng phải em chỉ thích vật chất thôi sao? Hay là…anh không đủ điều kiện?”
Em lại im lặng.
” Được thôi!”
*****
Thế là từ ngày đó em trở thành người tình của tôi. Thời gian tôi bên cạnh em nhiều hơn hẳn người vợ sắp cưới. Tôi đưa em đi từ nơi này đến nơi khác. Em thích gì tôi đều mua. Nhưng lạ một điều, những món đồ em chọn không giống như lần trước khi em đi cùng người đàn ông trung niên. Quần áo thời trang, túi xách hàng hiệu hay những bộ trang sức lộng lẫy em chẳng dòm ngó đến. Thay vào đó, em chỉ mua sách. Nào là sách dạy nấu ăn, đến những tiểu thuyết tình cảm từ thời cổ trang đến hiện đại, đặc biệt là những quyển sách viết về ngành y, khi ở bên cạnh tôi em đều mua tất. Căn phòng nhỏ nhắn của em cứ trông như một thư viện mini vậy.



“ Hừ! Anh chẳng hiểu em gì cả!” Em véo mũi tôi khi tôi thắc mắc. “ Anh cũng biết em chuẩn bị thi tốt nghiệp ngành y mà, không lo học thi rớt thì tiếc bốn năm học của em lắm. Em thi đậu rồi thì lúc đó anh đừng khóc than khi em tiêu xài tiền của anh nhé! Chỉ sợ lúc đó anh phải bán cả gia tài để nuôi em thôi ha ha!”
Em hớn hở cười còn tôi thì cụt hứng. Tôi cứ nghĩ em đối với tôi khác với những loại đàn ông trước đây chứ, thì ra vẫn vậy.
“ Em yên tâm! Tài sản của anh cũng không xoàng đâu, nuôi thêm nhiều cô nữa vẫn được, huống hồ gì chỉ một mình em!”
Em ngạc nhiên khi nghe tôi nói. Em cười, nhưng tôi cảm thấy nụ cười đó có chút gượng gạo. Không biết có phải đều là do tôi tưởng tượng ra không. Nhưng thôi, mỗi ngày được ở bên cạnh em như lúc này tôi đã hạnh phúc lắm rồi, vì tôi, tôi vẫn còn rất yêu em. Tôi nhất định làm cho em trở về như ngày xưa.
“ Nguyên!”
Tôi giật mình khi nghe tiếng gọi.
“ Ơ…mẹ…Sao mẹ lại ở đây?”
Tôi hốt hoảng đứng dậy khi nhìn thấy mẹ và người con gái đi bên cạnh bà. Gia Hân – vợ sắp cưới của tôi – cô đứng nép mình sau lưng bà với ánh mắt sững sờ nhìn tôi rồi lại nhìn em.



“ Thì ra dạo này con không đến công ty, cũng không thường xuyên liên lạc cho Gia Hân là vì đứa con gái này.”
Bà chỉ tay vào em trong khi em khép nép đứng bên cạnh tôi, ánh mắt có chút sợ hãi.
“ Mẹ à…con…”
“ Bốp!”
Tôi vẫn chưa kịp nói gì thì bà đã giáng một bạt tay vào gương mặt xinh xắn của em. Em im lặng đưa tay lên má.
“ Mẹ! Sao mẹ lại đánh Nguyệt?”
“ Mẹ chỉ làm theo những lời nó nói. Ba năm trước nó đã hứa với mẹ, nếu như sau này mẹ nhìn thấy nó vẫn còn ở bên cạnh con, mẹ sẽ đánh nó rồi đuổi nó đi.” Bà quắc mắt nhìn em. “ Còn nữa, cô đã nhận số tiền đó, tại sao giờ lại quay về đây? Hay là vẫn chưa đủ với cô?”
“ Mẹ…con không hiểu…mọi chuyện là sao?” Tim tôi bắt đầu cảm thấy đau nhói, chuyện gì đang xảy ra, tôi hoàn toàn không hiểu.
“ Đến giờ mà con vẫn chưa nhận ra bộ mặt thật của nó sao? Từ trước đến nay nó bên cạnh con cũng chỉ vì tiền thôi. Ba năm trước, trong thời gian quen con, mẹ đã nhìn thấy nó âu yếm trên đường với một thằng khác. Con đã nói nó không thích những thứ đắt tiền sang trọng phải không? Đều là giả dối cả, thực chất nó chỉ muốn được hưởng tài sản của gia đình chúng ta thôi. Khi mẹ biết được sự thật, nó đã nhận từ tay mẹ một số tiền lớn để đánh đổi với tình yêu hai năm của con, rồi rời xa con cho đến tận bây giờ. Con tỉnh lại đi, đừng mê muội vì đứa ham tiền này nữa! Nguyên! Con làm sao vậy?”
Những lời nói của mẹ lại như dao cứa thêm một nhát vào tim tôi, đau đớn tột cùng. Tôi quằn mình, đưa tay bóp chặt tim.
“ Anh…” Em đưa tay đỡ lấy tôi.
“ Nguyệt…nói cho anh biết…mọi chuyện đều không phải như thế…phải không em…”
Tôi cố gắng nắm chặt tay em, hít một hơi thật sâu.
“ Mọi chuyện mẹ anh nói đều là sự thật. Phải! Em chưa bao giờ yêu anh. Bắt đầu từ ngày em quen anh, trong tâm trí em chỉ vì một chữ tiền mà thôi. Được quen với thiếu gia của một công ty lớn như anh, ai mà không tham chứ. Ba năm trước là thế, hiện tại bây giờ cũng thế. Khi gặp lại anh, biết anh đã là tổng giám đốc, em đã chia tay với người đàn ông kia, tìm cách để tiếp cận anh, vì em biết anh là người si tình, dù không còn yêu em, nhưng ít ra vẫn còn chút xiêu lòng với em, đúng không? Cuối cùng thì em cũng đã làm được. Nhưng chỉ tiếc là ngoài những cuốn sách này em vẫn chưa được gì quý giá cả!”
“ Cô là đồ đê tiện!” Tôi giơ tay lên định tát em thêm một bạt tay, người con gái mà tôi yêu thương nhất. Tại sao em lại có thể nói ra những lời cay nghiệt đó mà gương mặt vẫn thản nhiên đến thế, em lại còn khẽ cười.
Đột nhiên tim tôi đau dữ dội, cảm thấy thật khó thở, không còn chút hơi sức, tôi ngã quỵ.
*****
Bốn tháng buồn chán nằm ở bệnh viện, hôm nay là ngày tôi được tự do. Bác sỹ nói cuộc phẫu thuật rất thành công, rất may mắn là ngày hôm đó có một người tốt trước khi chết đã tình nguyện hiến tim cho bệnh viện. Nhớ lại lúc ấy, tôi đau đớn quằn quại, mơ màng nghe bác sỹ nói với mẹ rằng bệnh cũ của tôi lại tái phát, thậm chí còn nặng hơn rất nhiều lần vì tôi đã bỏ thuốc từ lâu.



“ Bác sỹ Trần! Có thể cho tôi biết tên của người đã hiến tim cho tôi không? Bây giờ tôi và người đó đã cùng chung nhịp đập, tôi rất muốn biết người đó là ai?”



Tôi một mình đến gặp bác sỹ, mẹ tôi đã vào công ty giải quyết công việc. Chẳng hiểu sao mẹ tôi cứ lấp lửng, nói lảng sang chuyện khác khi tôi đề cập đến chuyện này. Tôi đành phải tự mình tìm hiểu.
“ Thật ra người đó là một cô gái. Trước khi chết, cô ấy đã yêu cầu chúng tôi phải giấu tên. Nhưng tôi nghĩ có lẽ anh cần phải biết, đây là hồ sơ của cô ấy. Anh xem đi!”
Tay tôi bỗng run run khi cầm lấy tờ giấy từ tay bác sỹ. Tôi chỉ hy vọng linh tính của tôi sai.
“ Nguyễn Hạo Nguyệt – 21 tuổi – Nơi sinh: Thành phố Hồ Chí Minh …”
Tôi như chết lặng khi nhìn thấy gương mặt em trên tấm hình thẻ. Đúng là em rồi, người con gái tôi yêu.
“ Tôi nhìn thấy cô ấy thường lặng lẽ khóc đứng trước phòng anh. Khi làm hồ sơ hiến tim này, cô ấy liên tục hỏi thăm sức khỏe của anh ra sao, rồi nếu như cô ấy chết thì liệu có phù hợp để thay tim cho anh không. Tôi cứ nghĩ cô ấy quá lo lắng cho anh nên mới thắc mắc như thế, nào ngờ vài ngày sau, có một vụ tai nạn giao thông, mà nạn nhân lại chính là cô ấy, thế là tôi hiểu ra. Cô ấy quả là nhân hậu. Thế nên, anh hãy sống cho tốt với trái tim của cô ấy nhé.”



“ Ngày…tháng…năm…
Hôm nay mình cùng anh hai đi mua thuốc cho ba, sức khỏe của ba ngày càng suy giảm. Mình rất sợ. Mình ôm chặt anh hai trên đường đi khi nghe bác sĩ báo tin. May mà vẫn còn có anh hai bên cạnh.



Ngày…tháng…năm…
Bệnh tình của ba đã giảm nhiều rồi. Mình đã dùng số tiền của mẹ anh đưa để làm phẫn thuật cho ba. Mình biết mình không nên làm như thế, chẳng khác nào đứa con gái ham tiền. Mình nhớ anh lắm. Mình không muốn rời xa anh. Nhưng mình không đành lòng nhìn thấy ba đau đớn với căn bệnh quái ác hành hạ. Hy vọng anh sẽ nhanh chóng quên mình và hạnh phúc bên người con gái khác.



Ngày…tháng…năm…
Ba! Anh hai! Con nhớ mọi người lắm! Tại sao ba và anh hai lại bỏ rơi con ở lại một mình? Nếu ngày hôm đó con đi cùng, có lẽ gia đình mình sẽ được bên cạnh nhau rồi. Con cảm thấy mình cô đơn lắm. Con nhớ ba, nhớ anh hai, và cả…anh Nguyên nữa. Một năm rồi con không được gặp anh ấy, con buồn lắm. Tại sao con không thể được ở bên cạnh mọi người? Con phải làm sao đây?
………
Ngày…tháng…năm…
Ba năm rồi, cuối cùng em cũng được gặp lại anh. Em nhìn thấy ánh mắt anh ngạc nhiên lắm khi trông thấy em. Có lẽ em thay đổi nhiều rồi phải không anh? Cũng phải thôi anh à! Em đã sống hai năm một mình đơn độc, nếu như cứ mãi sống như ngày xưa, không biết em còn có thể tồn tại để được gặp anh không. Em muốn quên anh, nhưng càng quên lại càng nhớ. Em quen những người đàn ông đó, cũng chỉ để tồn tại trong cuộc sống khó khăn này. Nhưng anh phải tin một điều rằng, em không bán mình cho họ, vì thể xác của em, chỉ để dâng hiến cho người em yêu, và người đó chỉ có thể là anh mà thôi.



Ngày…tháng…năm…
Anh biết không, em hạnh phúc lắm khi anh đồng ý để em bên cạnh anh, dù chỉ là người tình với mối quan hệ lén lút. Anh đã nghĩ em sẽ dùng tiền của anh để mua sắm những thứ linh tinh, đắt tiền phải không? Không đâu, em chỉ làm thế với những loại đàn ông kia thôi. Tất cả những gì em nói với anh đều là nói dối cả đấy. Em chỉ muốn cố gắng học, cố gắng tốt nghiệp để trở thành một bác sỹ giỏi. Vì anh đó, vì em muốn chữa cho anh thoát khỏi sự hành hạ của căn bệnh tim kia.



Ngày…tháng…năm…
Anh còn đau không anh? Nỗi đau của anh là do em gây ra. Em thật sự xin lỗi. Em không muốn nói ra những lời đó. Em không nghĩ anh sẽ xúc động đến thế, không nghĩ anh vẫn còn yêu em. Em rất muốn đến thăm anh, nhưng nhìn thấy em chỉ làm cho bệnh của anh nặng thêm thôi. Em nghe bác sỹ nói với mẹ anh rằng anh phải thay tim mới có thể sống được. Em sợ lắm, em không muốn anh phải rời xa cõi đời này. Mọi lỗi lầm đều do em. Em sẽ chuộc lỗi…



Ngày…tháng…năm…
Có tin vui anh à! Bác sỹ nói tim của em có thể phù hợp để thay tim cho anh. Vậy là em yên tâm rồi. Em đã sắp xếp mọi việc. Nhất định anh sẽ được sống. Khi anh tỉnh lại, anh sẽ không còn gặp lại em nữa đâu. Nhưng em vẫn luôn theo dõi anh, vì anh với em đã là một rồi. Anh nghe lời em nhé. Gia Hân là một cô gái rất tốt. Những ngày anh nằm viện, em nhìn thấy chị ấy thường xuyên đến thăm anh, chị ấy còn khóc nữa. Anh đừng phụ lòng của chị ấy, hãy sống thật hạnh phúc bên cạnh chị ấy anh nhé. Đến giờ rồi. Em phải đi đây. Tạm biệt anh! Từ sâu thẳm trong tim em, em mãi mãi yêu anh.”



Mắt tôi nhòe đi khi đọc những dòng nhật kí tôi tìm được trong căn hộ nhỏ nhắn của em. Chân tôi lê bước đến bên mộ em, đặt một bó hoa hồng trắng, loài hoa em thích nhất.



“ Hạo Nguyệt! Em là người con gái anh yêu thương nhất, tại sao em không nói sự thật cho anh biết? Em đã một mình giữ những uất ức trong suốt những năm qua, thật khổ cho em. Có lẽ như bây giờ em được bình yên hơn chăng? Tim của em đang đập từng nhịp trong cơ thể anh, em là sự sống của anh. Anh sẽ không bao giờ quên những ngày tháng anh và em hạnh phúc bên nhau. Thôi thì em yên nghỉ đi nhé! Đừng lo lắng, phiền muộn nữa. Anh sẽ thay em sống tiếp phần còn lại của hai ta. Anh yêu em nhiều lắm, Hạo Nguyệt!”

Bình luận

Mới hơn Cũ hơn