Một chuyện tình trong veo

Ngoài trời nhiệt độ đang thấp thật thấp, nhưng Đăng biết có những người đang cảm thấy thật ấm áp, trái tim đập rộn ràng, bàn tay đang nắm một bàn tay bé nhỏ, đó là gì, có phải là cảm giác của hạnh phúc hay không?



Đăng trở về sau một thời gian dài miệt mài học tập ở lớp chuyên Toán trên thành phố. Hôm nay là một ngày trước lễ Giáng Sinh.


- Ơ, anh Đăng, anh làm em ngạc nhiên quá, sao không báo trước cho em?


- Báo trước cho em làm gì, để em ra tận nơi đón như mấy cảnh trên phim đó hả? Nhớ anh không?


- Ai thèm, mà sao anh lại về một mình, chị Trang không đi cùng anh sao?


- Ừ, anh chị chia tay nhau rồi. – Đăng ngạc nhiên với chính mình, cậu đã nói ra điều đó, dễ dàng hơn cậu nghĩ, rồi lặng lẽ nhìn Nhi, cô bé không nói gì cả, có lẽ vì quá ngạc nhiên.


****


Mở cửa bước vào nhà, ba mẹ đi vắng cả, chị gái đang ở ngoài cửa hàng, nhà trở nên rộng thênh thang và vắng tênh. Mấy tháng rồi nay mới về nhà (dù rằng chỉ mất hơn 30’ đi bus từ thành phố về thị xã), không khí trong nhà hơi lạnh lẽo, dù sực nức hương hoa hồng. Vứt balô sang một bên, Đăng nằm phịch xuống giường, mệt mỏi. Lúc nãy nhìn thấy phản ứng của Nhi, Đăng hoang mang lắm, cậu cũng chẳng biết tại sao mình lại thế. Điều làm cậu sợ nhất trên đời ko phải là sự cô độc hay bóng tối u buồn mà chính là cảm xúc của Nhi. Cậu sợ Nhi sẽ buồn vì hành động của mình. Thêm một lần nữa cậu lại giữ im lặng. Đăng đã có rất nhiều cơ hội, nhưng rồi lại vô tình để cơ hội đó ra đi, lần này đã là lần thứ bao nhiêu?


- Em về từ bao giờ vậy Đăng? – Là Đan.


- Em mới về, ba mẹ đâu rồi?


- Ba mẹ đi du lịch. Ừm, cũng trưa rồi, hai chị em mình ra ngoài ăn đi, chị không nấu cơm.


- Sao cũng được. – Đăng lại nằm vật ra giường.


- Trang không về cùng em à?


- …


- Sao không nói gì? Hai đứa cãi nhau rồi?


- Tụi em chia tay rồi.


- Chia tay, thật không? – Đan hỏi ngờ vực, ừ, cũng đúng, ngay từ đầu Đan đã không thích em trai mình quen Trang. Thế mà hai đứa vẫn cứ là một đôi, và giờ là một cuộc chia tay, kết quả mà Đan mong muốn nhất là đây. – Chị biết ngay mà, thế nào rồi cũng có ngày hôm nay, vì chia tay với bạn gái nên em mới về đây chứ gì?


- Không. Tự nhiên em muốn về thì về vậy thôi. – Đăng bước xuống giường, tay cầm lên một cuốn sổ, lật vài trang đầu rồi đóng lại, nhìn Đan như muốn nói điều gì nhưng rồi lại thôi.


- Thôi được, mừng sự kiện em với cô tiểu thư nhà giàu đó đường ai nấy đi, chị em mình đi ăn ngon một chút. Ok? – Đan đứng dậy, xoa xoa đầu làm tóc Đăng rối bù, mỉm cười tinh nghịch.


- Chị Hai vẫn thế, chẳng lớn hơn được tí nào.


- Thằng nhóc này, em đi lâu lắm rồi chắc, nói chuyện như kiểu mấy năm rồi không gặp vậy. Thay đồ nhanh đi, 12h rồi đấy. - Xách túi đi ra khỏi phòng, như chợt nhớ ra, Đan nói vọng vào: "Chị rủ cả bé Nhi đi chung luôn nhé?"


Một tháng kể từ ngày chia tay với Trang, Đăng là người nói chia tay trước, đơn giản: “Mình dừng lại nhé Trang, Đăng mệt mỏi quá rồi.” Ừ, chỉ có thế, Trang bị tổn thương, hỏi lí do mấy lần, Đăng không nói gì, thế là thôi. Hai đứa chia tay, mỗi người một nơi. Dù biết bản thân có lỗi nhiều lắm, nhưng Đăng không làm gì được. Yêu nhau ba tháng, nhưng thời gian cãi vã và giận hờn nhau đã chiếm hết một nửa. Đăng thấy mệt, và bất lực, nhận ra hai đứa không hề hợp nhau một chút nào về bất cứ vấn đề gì. Vậy nên quyết định chấm dứt là tốt nhất. Chia tay được một tháng, cũng là được tự do một tháng, và cậu nghĩ về một lí do, à, lí do, xem như là nguyên nhân sâu xa của sự tan vỡ này. Là vì một người.


Buổi chiều ở shop hoa Linh Đan, hai chị em đang tưới nước cho hoa.


- Chị Hai nói cho Đăng nghe nhé, Đăng với Trang không hợp nhau, ngày trước khi chị Hai nói với Đăng, Đăng chỉ toàn im lặng không ý kiến, giờ thì Đăng biết được kết quả rồi đó - Đan đổi cách xưng hô, cứ mỗi lần nói chuyện nghiêm túc, Đan lại tự xưng là “chị Hai” rồi gọi em trai mình bằng tên - Trang xinh xắn, nhưng tính tình nó trẻ con quá, chị hai thấy không hài lòng.


- Em biết, cũng đã trải nghiệm rồi, đúng là không hợp nhau thật. – Đăng cầm bình phun nước, phun xịt trên những bông hoa hồng nhỏ xíu.


- Đăng vẫn còn thích bé Nhi phải không?


- Chị Hai biết rồi à? – Hơi ngạc nhiên vì câu hỏi của Đan, Đăng dừng lại.


- Chị biết lâu rồi, chỉ là không nói ra thôi. Chị hai không hiểu, sao Đăng thích bé Nhi mà lại nhận lời làm bạn với Trang? - Đan xếp những bông hoa rời rạc trên bàn.


- Thật ra chính em ngày đó cũng không hiểu nổi mình, chị Hai à. Em không biết vì sao lúc đó em lại làm như thế nữa.


Cậu biết đấy, nhưng không biết phải diễn tả như thế nào. Đăng thích Nhi - cô bé hàng xóm xinh xắn, có nụ cười rất dễ thương và ánh mắt trong veo tinh nghịch. Thích từ rất lâu nhưng đúng vào ngày Đăng định nói với Nhi, thì cậu lại vô tình nhìn thấy Nhi được một cậu bạn chở về tận nhà. Đứng từ xa nhìn thấy Nhi mỉm cười hạnh phúc và rạng rỡ khi nhận hoa và quà cho ngày sinh nhật, Đăng dừng lại, cất sâu hộp quà nhỏ trong túi áo khoác, để rồi sau đó vứt luôn vào ngăn bàn và khóa kĩ lại, không bao giờ mở ra nữa. Đăng vẫn tự hỏi mình sao lúc đó chần chừ do dự, để rồi đánh mất Nhi mãi mãi.


Trang thì đúng như chị Đan nhận xét: xinh đẹp, học giỏi, nhưng tính tình trẻ con, là tiểu thư nhà giàu nên được cưng chiều đã thành thói quen. Trang cùng tuổi với Đăng, học cùng trường và thích Đăng. Lúc Trang ngỏ lời, không hiểu sao Đăng lại đồng ý. Chị Đan lúc đó không hài lòng. Ừm, phải nói một chút về chị Đan, Đan là chị gái sinh đôi với Đăng, nghĩa là cũng 17 tuổi như Đăng, đáng lẽ cũng đang học 11 như em trai, nhưng vì ngày nhỏ mắc một chứng bệnh rất lạ, cứ mỗi lần suy nghĩ hay hoạt động căng thẳng là Đan lại bị đau đầu. Thể trạng Đan cũng yếu ớt hơn rất nhiều so với em trai sinh đôi của mình. Ba mẹ quyết định cho Đan nghỉ học để chữa bệnh, năm đó Đan đang học lớp 7. Đan ở nhà dưỡng bệnh một thời gian rồi ra shop hoa của mẹ, học cắm hoa. Từ đó đến giờ đã 4 năm. Đan suy nghĩ sâu sắc hơn Đăng, có lẽ vì cô va chạm với cuộc sống sớm hơn em trai mình. Đan không muốn Đăng yêu Trang. Trang tốt mọi mặt, trẻ con một chút không phải là xấu, thế nhưng Đan vẫn không thể chấp nhận được. Còn Đăng, một chút gì đó có thể gọi là hồ đồ, cậu đồng ý với lời tỏ tình của Trang mà không quan tâm xem tình cảm mà mình đang dành cho Trang là gì, đã được gọi là tình cảm đặc biệt hay chưa. Giờ khi nghĩ lại, cậu thấy mình đã sai, làm tổn thương Trang, và…


- Chị Hai biết, có phải vì lần đó Đăng nhìn thấy Nhi đi chung với bạn của cô bé không?Tay Đan nâng niu những bông hồng tỉ muội xinh xắn. – Đăng đã nghĩ gì khi nhìn thấy điều đó?


- Em đã nghĩ rằng có lẽ Nhi rất hạnh phúc.


- Đăng ngốc quá.


- Có lẽ là em ngốc thật, à, mà không, chắc chắn là em ngốc thật, nếu lúc đó em không bỏ cuộc thì giờ em đã không phải hối tiếc như thế này.


- Không phải đâu.


- Điều gì không phải?


- Rất nhiều điều, rồi chị Hai sẽ nói Đăng nghe.


***


Nhà Đăng với nhà Nhi cách nhau một hàng rào, nhưng ban công hai nhà thì gần như sát nhau. 6h chiều, trời se lạnh, Nhi đứng ở bên này…


- Anh Đăng bao giờ đi học lại?


- Thứ 2, sau khi lễ Giáng sinh kết thúc, uhm…


- Em nghĩ Giáng sinh ở thành phố sẽ vui hơn chứ?


- Sẽ vui, nếu có hai người, anh chỉ có một mình thì vui thế nào được.


Xem thêm
Giấc mơ hạnh phúc
Lần đầu tiên, em gặp “anh” là ở một khung cảnh khá lãng mạn, nhưng thật sự em lại chẳng có chút nào là cảm thấy thú vị cả.
Nhi bật cười, tiếng cười trong trẻo và nhẹ.


- Còn em thì sao?


- Sao được hả anh? Giáng sinh có khi cũng bình thường như những ngày khác. Em định ở nhà suốt mùa lễ năm nay, chỉ để ngủ một giấc cho khỏe. – Nhi mỉm cười, lắc lắc đầu, nhìn thật giống một cô búp bê babie mà ngày còn bé Đan với Nhi hay cùng chơi. Đăng im lặng, cũng không biết có thể nói gì thêm nữa.


- Qua nhà em ăn tối đi anh, mẹ em nấu phần anh và chị Đan nữa đó.


- Ừ, anh biết, cảm ơn em.


- Em xuống dưới nhà đây, gặp lại anh sau nhé.



Đăng ngồi lặng thêm một lúc thật lâu, nhớ về những điều chị Đan nói lúc chiều, lòng có chút buồn.


- Chị Hai nói là em vẫn còn thích Nhi như thế, sao lại không cố gắng thêm lần nữa.? - Đan lặp lại những lời đã nói thêm một lần, vì Đăng không hiểu.


- Chẳng lẽ…


- Nhi chưa có bạn trai đâu.


- Làm sao chị Hai biết được?


- Đăng chỉ ở nhà có ba ngày thôi, tự Đăng đi tìm câu trả lời đi, chị Hai không nói nữa.


...


- Tối mai hai bác cho Nhi đi cùng cháu có được không ạ? - Đăng lên tiếng, Nhi tròn mắt vì ngạc nhiên, ba mẹ Nhi cũng ngạc nhiên không kém… - Cháu muốn rủ Nhi đi dạo, bên ngoài có không khí lễ hội hơn. Có được không ạ?


Ba Nhi tủm tỉm cười.


- Ừ, nhờ Đăng đem con bé nhà bác ra ngoài khám phá đường phố mùa lễ hội, nhìn nó nằm bẹp ở nhà trong khi lễ hội mỗi năm chỉ có một lần, thật lười biếng quá.


- Cô chờ câu nói này của Đăng từ mấy năm trước kìa, Đăng chẳng hiểu cô gì cả. - mẹ Nhi cũng lên tiếng.


- Mẹ thật là, mẹ đang nói gì thế? – Nhi bật cười - Chị Đan xem ba mẹ em này.


Đan mỉm cười - Hai bác cho Nhi đi cùng Đăng, mùa lễ hội ở shop hoa bận rộn, cháu không đi chơi cùng Đăng được.


- Mẹ Nhi hiểu, mẹ Nhi cho Nhi với Đăng đi cùng nhau, miễn là Đăng trả lại Nhi cho mẹ Nhi trước 11h đêm là được - Mẹ Nhi vừa nói vừa gắp thức ăn cho Đăng, mỉm cười hài lòng.


- Phải cẩn thận xe cộ nữa. – ba Nhi dặn dò.


- Vâng! Cháu biết rồi, cháu cảm ơn ạh.


Đăng lục lại trong ngăn bàn, lấy chiếc hộp ra, bên trong là sợi dây chuyền cỏ 4 lá, Đăng đang rất vui, không nghĩ ba mẹ Nhi lại dễ dàng đồng ý như vậy, Nhi cũng không phản đối. Đăng ngắm nhìn sợi dây, và tưởng tượng xem Nhi sẽ như thế nào khi đeo nó. Tự nhiên cậu không ngăn nổi mình mỉm cười. Ngày mai, đăng sẽ nói với Nhi, ngày mai thôi…


***


- Hai đứa định ở đây mãi sao? Đi đâu đó đi. - Đan gói từng bó hoa cho khách.


- Em ở lại giúp chị Đan mà. - Nhi đưa hoa cho khách - Cảm ơn ạ.


- Chị Hai tự làm được, 7h rồi, đi đi em.


Đăng chần chừ một lát, rồi đứng dậy. - Vậy thì tụi em đi đây.


- Đi vui vẻ nhé!


- Bye chị Đan - Nhi mỉm cười, bước ra khỏi cửa, đi ngay sau Đăng.


Đan nhìn theo, rồi chợt nhớ có lần mẹ kể, lúc Đăng được một tuổi, mẹ Nhi sinh ra Nhi, mẹ Đan từng nói, mẹ Nhi mà sinh ra một cô con gái thì cô bé đó chắc chắn phải trở thành con dâu của mẹ. Đan biết hai bà mẹ đã ngầm nuôi ý nguyện đó từ lâu, Đan cũng thích như vậy, nên Đan không chấp nhận Trang. Người ta nói các cặp sinh đôi thường có một sợi dây gắn kết về tình cảm rất sâu sắc, Đan bây giờ đã hiểu vì sao người ta nói như vậy rồi. Noel năm nay lạnh quá, nhưng Đan biết sẽ có những người cảm thấy thật ấm áp và hạnh phúc.


“Thích em, ko biết từ bao giờ, có lẽ là từ rất lâu, rất lâu về trước” - Nhi mở hộp quà nhỏ, mở tờ giấy gấp tư, đọc và mỉm cười - Em đọc to lên cho cả thế giới biết, có được hay không?


- Em có dám làm như vậy không? – Đăng nhìn Nhi, tự tin.


- Nếu em dám thì sao?


- Cứ thử đi đã, cô nhóc! - Nắm tay Nhi, đi chầm chậm trên con đường đông đúc, Đăng thấy thật ấm áp.



- Này, em biết anh bắt đầu thích em từ lúc nào rồi đấy! – Nhi dừng lại.


- Thật vậy à, từ lúc nào thế? Nói anh nghe xem.


- Từ lúc… em bắt đầu thích anh kìa.



Ngoài trời nhiệt độ đang thấp thật thấp, nhưng Đăng biết có những người đang cảm thấy thật ấm áp, trái tim đập rộn ràng, bàn tay đang nắm một bàn tay bé nhỏ, đó là gì, có phải là cảm giác của hạnh phúc hay không?

Bình luận

Mới hơn Cũ hơn