Vì em đã có anh, đừng khóc!

Miên tự nhủ mình: rồi tất cả cũng đều như dòng nước kia, sẽ trôi đi thôi, không có gì ở lại.


***


Ông Mẫn vỗ vỗ vào miệng điếu cho viên thuốc lào cũ bắn ra ngoài, rồi vê vê một điếu thuốc mới chêm vào thay viên thuốc cũ. Ông đốt đóm, rít một hơi thật dài, nhả khỏi, đôi mắt nheo nheo lại nhìn trời. Cái nắng quái buổi chiều đã thôi không còn gắt. Ông đặt điếu sang một bên, uống một chén nước chè đặc, hai bàn tay xoa xoa lên đầu gối, vẻ mặt ông thỏa mãn vô cùng. Trên hè, tiếng dần gạo đều đều, tay Miên xoay chiếc dần thật dẻo. Dáng ngồi ấy khiến ông nhớ tới vợ mình. Ông quay mặt ra nhìn con bối trước nhà, nén một tiếng thở dài. Lát sau ông bảo Miên:


- Miên, mai nhà mình có khách, năm người!


- Vâng, con biết rồi.


Con mèo từ đâu chạy tới, nhảy vào giữa lia gạo lăn lộn, Miên mỉm cười xách tai chú mèo đặt ra chỗ khác. Miên quay nhìn ông Mẫn ngồi trên chõng: Bố hút ít thuốc thôi không đêm lại ho!


Gió từ ngoài sông thổi lại mát lành, những con sóng vẫn vỗ vào bãi ì ọp như những khúc nhạc quê cục cằn nhưng quen thuộc của mảnh đất này.


***


Lâm hỏi ông Mẫn: Chú à, sao lai gọi là thôn Bối hả chú? Ông Mẫn cười: Vì thôn nằm ở ngoài bối chứ không ở trong đê như các thôn khác. Cậu nhìn kia kìa, thôn Bối đấy!


Lâm nheo mắt nhìn, xa xa, Thôn bối như được bao bọc bởi một màu xanh mướt của tre, của ngô và những khu bãi hoa màu xanh ngát. Một cảm giác bình yên, mát lành ùa vào lòng Lâm. Hóa ra, có những miền quê mang trong mình vẻ đẹp thanh bình và dịu dàng như thế.


Nếu Dạ không nhất định thuyết phục Lâm đi tình nguyện lần này thì có lẽ bây giờ, anh lại lang thang ở một xó nào đó, vật vã mình trong cái thành phố nhỏ ngột ngạt, đầy bụi bặm ấy, rồi trở về nhà trong cái cảm giác không say không tỉnh, không nhớ không quên, không yêu không gét đến khó chịu. Lâm quay nhìn Dạ mỉm cười: Cảm ơn cậu!


Miên đứng sau rặng tre đầu ngõ để chờ, cảm giác hồi hộp dâng lên ngập lòng! Sau vài phút ngắn ngủi, Miên lại chạy tắt qua nhà hàng xóm về nhà trước. Miên thay một bộ quần áo khác, buộc lại tóc cao hơn, soi mình trong gương kỹ hơn mọi ngày. Vừa xong, thì nghe thấy tiếng của Ông Mẫn và mọi người ngoài cổng. Miên ra cúi đầu chào, hai tay vân vê vạt áo tới nhàu mà không biết, rồi Miên rồi chạy thẳng xuống bếp, trên má, chút ửng hồng còn chưa kịp tắt!


Dạ cấu tay Lâm:


- Này, cậu nhìn gì mà ngây người thế? Lần đầu tiên nhìn thấy một cô thôn nữ hả?


Lâm hơi giật mình nhìn Dạ khẽ cười:


- Mấy thằng bên cạnh tớ còn trầm trọng hơn này!


Lâm hất cằm sang phía mấy cậu bạn. Một cậu lên tiếng:


- Bố ơi, con tình nguyện ở nhà bố hết đời được không?


Dạ liền đá một cái rõ đau vào chân cậu bạn vừa nói, ông Mẫn cười nhìn mấy cô cậu sinh viên:


- Cứ tình nguyện xong đi, cậu nào muốn ở, Bác cho ở hết!


Miên ở trong bếp nghe mọi người nói chuyện, hai tai nóng bừng. Miên quay ra, muốn nhìn lại một người thì bắt gặp ngay ánh mắt Lâm nhìn mình. Miên vội quay lại, nồi cơm sôi trào trên bếp!


***


Lâm vừa bước xuống cầu thang, đã nhìn thấy Bà Hiền đứng ở dưới, ý như là đang đợi Lâm.


Giọng bà vẫn nhu mì như mọi khi:


- Ăn sáng rồi hãy đi con, hôm nay mẹ nấu bún cá, món con thích đấy.


Lâm không nói gì, vẫn nhìn bà Hiền với tia nhìn lạnh lẽo vô cảm thường thấy:


Bà Hiền hơi cúi mặt, lặng lẽ quay lại bàn, Bố Lâm gằn giọng:


- Mặc xác nó, không ăn thì thôi.


Bà Hiền đưa mắt ngăn ông, giọng bà vẫn nhẹ nhàng:


- Vậy lát, ra ngoài con nhớ ăn đấy nhé!


Bước đi, nhưng Lâm thấy lòng mình nặng trĩu. Người đàn bà ấy hà cớ gì mà phải nhẫn nhịn với Lâm như thế, chỉ yêu bố Lâm thôi sao? Người ta có thể nhẫn nhịn vì người mình yêu tới mức không màng tới nỗi ấm ức của riêng mình? Sự dịu dàng và ưu ái bà dành cho Lâm cả chục năm qua không thể nào là đóng kịch được. Nhưng có một cái gì đó trong trái tim Lâm luôn ngăn Lâm không được mở lòng ra với người đàn bà đó. Song cũng chính điều đó khiến anh luôn sống trong cái cảm giác khó chịu, nặng nề và thấy mình tàn nhẫn. Nhưng, mở bằng cách nào, chưa có ai dạy Lâm làm điều đó!


Thi xong môn cuối, không muốn về nhà, Lâm gọi Dạ tới một quán nhậu quen của hai người. Lâm không nói gì nhiều, chỉ uống rượu, rồi nhìn Dạ với ánh mắt như sương như khói, nhìn mà cứ như chả thấy gì trước mắt, cười mà chẳng thấy niềm vui trong lòng... Nhưng Dạ hiểu hết, chỉ cần Lâm vẫn tìm Dạ trong những lúc cô đơn nhất thì Dạ vẫn cảm thấy lòng mình được an ủi. Họ cứ ngồi cùng nhau như thế cho tới khi Lâm gục xuống bàn thiếp đi. Hôm nay cũng chính là ngày mẹ Lâm tai nạn mất!


***


Thôn Bối đã đón hai người trong một buổi chiều bình yên, giữa một màu xanh dịu dàng, với những cơn gió thanh thản của đất trời... Nhưng chính Dạ cũng không thể biết được rằng, mảnh đất yên bình này lại là nơi lần đầu tiên trong đời trái tim Dạ tổn thương vì một người mà Dạ đã toàn tâm toàn ý yêu thầm trong suốt bốn năm trời. Bốn năm trời cho yêu đương dường như là quá ngắn, nhưng cho một mối tình đơn phương thầm lặng thì nó không dễ dàng một chút nào. Nhất là với người con gái vốn mạnh mẽ và sống hướng ngoại như Dạ.


Ông mẫn đi cho lợn ăn, Lâm hăng hái đi theo. Khi ông Mẫn bóp cám xong, định bê chậu cám dặt vào chuồng thì Lâm nằng nặc đòi làm thay ông. Nhưng mấy chú lợn không ngoan hiền như Lâm tưởng, chúng cứ nhảy chồm chồm lên húc vào đáy chậu cám khiến Lâm không sao đặt được vào trong. Đang luống cuống thì cả chậu cám đổ ụp vào người anh. Mấy cậu bạn nhìn Lâm cười:


- Mày trông không khác gì con lợn rồi.


Lâm ngây người khi thấy Miên đứng nép mình bên cửa bếp, đôi má hồng vì lửa đang che miệng cười. Lâm chữa thẹn:


- Hay là cháu cứ để nguyên nhảy vào chuồng để lợn nó liếm cho đỡ đói bác nhỉ?


Miên bật cười khe khẽ, ông Mẫn cũng cười. Đúng lúc đó, Dạ về nhìn thấy Lâm như vậy thì hét lên:


- Cậu vừa nhảy vào trong chậu cám đấy à?


Lâm cười:


- Không, là chậu cám nhảy vào tớ đấy chứ!


Lâm đưa mắt về phía cửa bếp, Miên không còn đứng ở đó nữa, nhưng đôi mắt đẹp đang cười vẫn phảng phất trong trâm trí Lâm. Từng làn khói bếp bay lên lững lự giữa trời trong một buổi chiều quê ấm áp và hiền hòa.


***


Lâm tỉnh giấc bởi tiếng gà gáy lanh lảnh bên tai. Buổi sáng ở một miền quê xa lạ khiến Lâm có chút bâng khuâng. Ánh trăng vẫn còn bàng bạc ở một góc trời, Sao Mai sáng tới ngỡ ngàng, Lâm chưa bao giờ thấy ngôi sao này sáng như thế khi còn ở thành phố. Hàng cau trước cổng đung đưa theo gió như thể còn đang trong giấc ngủ say, khung cảnh yên bình khiến tâm trạng của Lâm nhẹ nhõm hơn nhiều. Cảm giác thân thuộc với mảnh đất này chợt ùa vào lòng anh. Mọi thứ thật thanh tân và dịu dàng!


Lâm bước xuống sân, ánh lửa bếp bập bùng khiến anh tò mò. Lâm bước thêm vài bước nữa, trong khung cảnh chen tối chen sáng ấy, khuôn mặt Miên hiện lên vừa dịu dàng, vừa lạ lẫm, lại vừa có chút thuộc quen. Không hiểu sao khi nhìn Miên như vậy, Lâm lại nhớ tới người đàn bà ấy, người đàn bà hơn chục năm qua vẫn cặm cụi mỗi buổi sáng thức dậy, nấu ăn sáng cho hai cha con Lâm, bất kể trời lạnh hay nóng. Trong lòng anh bỗng nhiên có chút xót xa thương cảm!


Lâm nhìn Miên thêm một chút nữa rồi quay bước đi ra phía bờ sông. Anh ngồi lặng lẽ nhìn những con thuyền lớn chạy qua, ánh sáng lờ mờ của đèn điện trên thuyền lẫn vào trong sương sớm mờ ảo, như những chú đom đóm bay lập lờ trên những con sóng. Khung cảnh đẹp hư ảo, như thực như mơ.


Chợt có tiếng bước chân rất nhẹ, Lâm quay lại, sững sờ khi thoáng nhận thấy nét cười bẽn lẽn trên môi Miên, giọng Miên nhẹ như những màn sương còn giăng mắc trong gió sớm thoáng chút thẹn thùng:


- Anh Lâm không ngủ được sao? Anh lạ nhà ạ?


- Không, anh tỉnh dậy vì con gà trống!


Miên cười, kê dép ngồi xuống cạnh Lâm:


- Ở đây, chắc anh sẽ buồn đấy! Vì ở quê mà! Sao được như thành phố của anh!


- Em ra thành phố rồi sao?


- Vâng!


- Sao em dậy sớm thế?


- Em nấu ăn sáng. Em dậy sớm quen rồi.


- Vậy còn mẹ em?


- Mẹ em?


Miên nghĩ tới lời ông Mẫn nói: Mẹ con chết rồi! Đó là cái ngày Miên đi mẫu giáo, các bạn bảo chỉ có mỗi Miên không có mẹ. Thế là Miên về khóc suốt cả buổi tối, ông Mẫn dỗ thế nào cũng không nín. Đến lúc giận quá, ông hét lên: Mẹ con chết rồi! Và ông cũng khóc. Hai bố con ôm nhau khóc. Miên không còn nghe thấy tiếng vỗ sóng của con sông ngoài bối. Chỉ có tiếng khóc của ông dội vào lòng Miên một cảm giác sợ hãi vô cùng. Miên ôm chặt lấy ông Mẫn và từ ngày đó, không bao giờ Miên đòi mẹ nữa!


Miên tay khẽ bứt những bông cỏ may bên cạnh, giọng nhẹ như sương sớm:


- Mẹ Miên mất rồi. Miên từng nói với bố: bố đi lấy vợ đi, có người chăm sóc bố, chăm sóc Miên, cho nhà cửa thêm vui. Nhưng bố bảo: tìm một người thương bố đã khó, tìm một người thương cả Miên còn khó hơn bội phần.


- Vậy là chỉ có Miên và bố!


Miên khẽ ngật đầu. Giọng Miên nghèn nghẹn:


- Anh Lâm biết không, con sông Luộc chưa bao giờ ngừng chảy, chưa bao giờ hiền hòa, dù mùa lũ hay mùa cạn, sóng đều cuồn cuồn vẻ giận dữ, cục cằn. Nhưng nhờ có con sông này, mà người dân thôn Bối có cái để ăn, có cái để dành dụm đấy, có cái để nương tựa, nhiều khi sông giận dỗi trút nước gập nhà gập cửa, nhưng người dân nơi đây cũng như thôn Bối vẫn yêu sông! Tình cảm nơi bố cũng thế, anh Lâm ạ?


Lâm nhìn người con gái bé nhỏ bên cạnh mình, anh chợt nghĩ, có lẽ nào, trong lòng Miên những con sóng ngầm còn dữ dội hơn những con sóng trong lòng anh?


Chợt Lâm nhận ra, phía cuối chân trời, nơi cánh đồng xa ngút ngàn kia, mặt trời vừa ló lên, một màu đỏ rực rỡ vô cùng. Khung cảnh đẹp tới ngỡ ngàng. Lâm khẽ reo lên:


- Miên, Miên nhìn kìa, bình minh lên rồi! Đẹp không?


Miên mỉm cười nhìn Lâm dịu dàng:


- Ở đây, ngày nào Miên cũng nhìn thấy bình minh!


***


Mồ hôi từng giọt nối nhau chảy bên thái dương, lưng áo cũng đã ướt, nhưng Lâm không thấy mệt mỏi. Thì ra những củ lạc mà Lâm ăn trong những quán bia, trong bữa ăn hàng ngày... được trồng và thu hoạch như thế. Lâm dừng cuốc, đứng nhìn dòng sông bên cạnh.


Cuộc sống thật kỳ diệu, một hạt mầm ươm xuống, bao nhiêu trái mới được sinh ra. Lâm tự hỏi mình, anh đã gieo được gì trong cuộc sống này để có mùa thu hoạch như những người nông dân hiền hậu nơi đây? Dường như, suốt bao nhiêu năm qua, anh chỉ biết hưởng thụ, thậm chí hưởng thụ một cách lạnh lùng và tàn nhẫn trước ân tình của một người đàn bà nhỏ bé cố gắng ươm một chút dịu dàng, cảm thông vào nơi trái tim anh. Nhưng anh đã để người đàn bà đó thất vọng, chưa bao giờ những hạt mầm mà bà gieo nơi Lâm có thể cho bà một mùa thu hoạch dù là nhỏ nhoi, chỉ có những mùa thất bát nối tiếp nhau. Nhưng dường như người đàn bà bé nhỏ đó cũng chưa bao giờ thôi kiên nhẫn, chưa bao giờ hết ân cần với Lâm.


Lâm nghĩ, cánh cửa ấy, anh muốn trao chìa khóa đi không muốn giữ nó khư khư một cách ích kỉ nữa. Bởi ở nơi này, có một người con gái bé nhỏ đã nói: tìm một người thương bố đã khó, tìm một người thương Miên còn khó hơn! Có một người đàn bà như thế ở bên, hẳn phải là ưu ái lớn đối với Lâm vậy mà Lâm chưa bao giờ trân trọng. Nếu như cuộc sống của Lâm và bố không có người đàn bà đó, hẳn sẽ không được như bây giờ.


Miên đưa ấm nước cho Lâm mỉm cười:


- Anh Lâm uống nước cho đỡ khát này!


Đôi mắt đẹp nhìn Lâm thoáng chút thẹn thùng. Lâm mỉm cười đón ấm nước từ tay Miên và cứ đứng thế nhìn theo bóng Miên ngây ngốc! Dạ đứng phía sau, khẽ hắng giọng:


- Cô bé rõ là thiên vị nha!


Lâm khẽ cười:


- Đây, nhường cậu nhé!


Dạ lấy tay áo lau mồ hôi trên trán và mặt Lâm. Hành động thân thiết ấy của hai người không qua được ánh mắt của những người trên bãi, trong đó có Miên. Miên chỉ lặng lẽ thu nhưng nắm lạc, bó lại thành từng bó chất lên xe. Trong lòng Miên thoáng gợn lên một nỗi buồn không tên. Miên tự nhủ mình: rồi tất cả cũng đều như dòng nước kia, sẽ trôi đi thôi, không có gì ở lại.


***


Cái ý nghĩ mở khóa trái tim mình khi với người đàn bà âm thầm sống bên Lâm suốt hơn chục năm qua khiến lâm có cảm giác nhẹ nhõm lạ kì. Có lẽ nào, đón nhận một người cũng có nghĩa là cho trái tim mình có cơ hội được phép yêu thương thêm một người và được thêm một người thương yêu? Lâm thao thức không ngủ được liền tìm chiếc áo sơ mi mặc lại. Anh muốn ra bối một lát!


Trăng giữa tháng sáng vằng vặc, sương xuống lạnh lạnh trên vai. Tiếng ếch nhái ngoài xa vọng lại khiến đêm càng trở nên tĩnh mịch hơn. Giọng Miên ngập ngừng:


- Bố, mẹ có đẹp không?


Ông Mẫn khẽ khự người lại, tay dừng bứt lạc. Ông nhìn Miên trong giây lát rồi lặng lẽ gật đầu.


Miên nhìn ông Mẫn, đôi mắt đen nhìn ông không còn là đôi mắt của một cô bé lên năm ngây dại khóc đòi mẹ ngày nào. Đôi mắt ấy hôm nay nhìn ông với ánh nhìn có phần quyệt liệt và cứng rắn. Giọng nói cũng không còn chút ngại ngừng nữa.


- Bố... mẹ còn sống không?


Ông Mẫn, ngẩng mặt nhìn Miên, đôi mắt đỏ đục ngầu lờ mờ trong ánh sáng bàng bạc của đêm, càng trở nên ảm đạm u uất, ông nuốt nước bọt, đôi môi mím chặt hơn khẽ run run. Miên giục:


- Bố...


Ông Mẫn giọng khàn khàn:


- Còn, bà ấy còn sống!


Miên cố ngắng ngăn cơn nức nở đang trào lên trực vỡ tung cả lồng ngực. Người đàn bà lâu nay vẫn lén lút đứng nhìn Miên từ xa, có lẽ nào chính là Mẹ! Ánh mắt ấy, ngay lần đầu bắt gặp, Miên đã chắc chắn rằng không thể là ánh mắt của người dưng. Bởi người dưng thì không thể khiến toàn thân Miên run rẩy tới vậy. Miên nghẹn ngào:


- Vậy tại sao bao nhiêu năm bố nói mẹ mất rồi! Bố... như thế là... như thế là...


- Như thế là tàn nhẫn lắm! Miên à, bố xin lỗi, con gái!


Lâm ngồi lặng lẽ phía sau chồng lạc, lặng lẽ ngăn tiếng thở dồn dập trong lồng ngực. Cái sự nghẹn ngào của người con gái ấy bỗng khiến tim anh thắt lại. Lần đầu tiên, anh khẽ gọi tên: Miên!


Tiêng ông Mẫn khàn hơn lúc trước, như có gì đó chẹn lại trong họng:


- Miên, mẹ con vẫn còn. Ngay từ đầu là lỗi của bố. Bố đã cướp bà ấy khỏi người đàn ông bà ấy yêu bằng thủ đoạn của mình, rồi lại hành hạ bà ấy bằng thứ tình yêu cuồng dại, ích kỉ đầy sự nghen tuông mù quáng của một người đàn ông thất bại. Và... bố đã giành lại con từ bà ấy. Miên... bố không thể mất tất cả! Bố đã bù đắp cho con bằng cả cuộc đời bố! Miên à! Xin lỗi con gái!


Lâm không nghe thấy lời nào từ Miên, đêm đông đặc trong một bầu không khí nặng nề, u tịch. Lâm chỉ nghe thấy tiếng bứt lạc đều đều, có lẽ là của Miên. Miên không khóc, mà sao Lâm thấy như là Miên đang nức nở, và trái tim anh đang thắt lại, không thể nào hít thở nổi. Có một thứ nghẹn lại trong tim anh, đó chính là Miên!


***


Con sông Luộc chưa bao giờ dịu dàng, khi nào cũng cồn cào, giận dữ, nhưng đây là lần đầu tiên khi đứng trước nó, Miên thấy mình oan ức, Miên muốn gào lên, muốn hét lên, cho vỡ tung cả lồng ngực, cho bao nhiêu nỗi buồn tủi âm thầm đổ tất cả xuống con sông kia, bao nhiêu giận dữ, chỉ là sông giận dữ, bao nhiêu uất ức, chỉ là sông uất ức, rồi nó sẽ mang tất cả những thứ đó ra biển và tan vào đại dương.


Một đứa con gái lớn lên không có mẹ khó khăn tới nhường nào. Miên thèm một lần được xà vào lòng mẹ, được ôm ấp vỗ về, được hít thật sâu trong lồng ngực mình mùi hương của mẹ, thèm được mẹ tết tóc cho mỗi buổi sáng chứ không phải cắt tóc như con trai suốt những năm học mầm non, thèm được đứng ngoài cổng chờ mẹ đi chợ về mua quà bánh, thèm tết đến cả nhà xum vầy ấm áp... thèm được lấp đầy khoảng trống hụt hẫng trong tim mà Miên không biết làm thế nào để ngăn nó cứ càng ngày càng rộng thêm.


Miên không thể nào quên ngày mình trở thành thiếu nữ, Miên đã rất sợ hãi và hoảng loạn. Dù đã hỏi bạn bè, đã chuẩn bị tâm lí, nhưng nó xảy ra không giống như những gì Miên nghĩ. Cả buổi chiều đó, Miên ngồi trong nhà tắm, đóng kín cửa. Ông Mẫn gọi Miên không ra, cũng không thưa. Mãi sau, Miên thấy tiếng bố khe khẽ ngập ngừng ngoài cửa: Miên... bố xin lỗi...con cầm lấy! Miên cầm gói túi bóng đen ông Mẫn run run đưa qua lỗ ánh sáng, nước mắt ứa ra. Miên khóc. Cắn môi tới bật máu!


Tình yêu đó của ông Mẫn càng khiến Miên thấy lòng mình đau đớn hơn. Bố Miên có lẽ, cũng chưa có ngày nào được hạnh phúc trọn vẹn. Cả Miên và ông Mẫn, hai con người sống bên nhau nhưng vẫn giấu trong tim mình những nỗi đau riêng một cách thầm lặng. Có lẽ nào, tình yêu có thể khiến cho con người ta khổ sở và ích kỉ tới vậy sao?


***


Lâm nhìn bóng Miên ngồi lặng im trên bối, cái cảm giác muốn được ôm Miên vào lòng dội lên khiến Lâm khẽ đặt tay lên ngực mình. Lần đầu tiên nhìn Miên, đôi mắt đẹp nhưng u buồn ấy khiến Lâm thao thức. Có gì ẩn chứa trong đôi mắt của một cô gái chưa tròn mười tám? Đáng nhẽ ra, đôi mắt ấy phải như ánh mắt trời đầy nhiệt huyết, đầy niềm vui háo hức với cuộc sống này! Vậy, cớ gì nó lại mang đến cho Lâm cái cảm giác đang thấy một hồ thu xanh trong vắt, thăm thẳm nhưng lạnh lẽo và cô đơn. Bây giờ thì Lâm đã hiểu được phần nào.


Lâm hít một hơi dài, ngồi xuống cạnh Miên, mỉm cười:


- Rơi xuống đây là sông luộc em đó!


Miên có chút ngạc nhiên nhìn Lâm, giọng Miên rất nhẹ:


- Anh Lâm không ngủ!


- Có người bứt lạc suốt đêm, làm sao anh ngủ!


Miên lặng im, con mắt lại đổ xuống dòng sông. Lâm nhìn xuống bàn tay Miên, ân cần:


- Miên, tay em sao không?


Lâm quên cả sự ngượng ngùng của Miên và quên cả việc giữ ý của mình cầm lấy tay Miên. Anh cảm nhận rõ những vết xước trên những ngón tay thon dài nhưng không quá mềm mại ấy! Miên rút tay lại, nhưng Lâm giữ chặt hơn, miệng thì thầm:


- Yên nào!


Miên nhìn Lâm trong thoáng chốc rồi ngoan ngoãn lặng yên. Giọng Lâm dịu dàng:


- Đau không Miên?


Miên khẽ lắc đầu. Lâm thấy ngón tay trỏ rớm máu, có lẽ là ngón nặng nhất. Lâm lấy vạt áo của mình quấn ngón tay cho Miên và để yên như thế! Lâm khẽ dặn dò:


- Để anh giúp Miên, lát, tay em sẽ không chảy máu nữa!


Con sông Luộc ồn ào, sóng cũng ồn ào, cả gió cũng không nhẹ nhàng mà sao, Miên cảm thấy, bao trùm cả không gian rộng lớn này, chỉ toàn là dịu dàng mà thôi. Không bình yên mà thấy lòng bình yên hơn mọi lúc trong đời. Nỗi đau như những hạt phù sa lắng lại dưới lòng sông.


Dưới ánh sáng bạc bạc của ánh trăng, Lâm không thấy đôi má người con gái cạnh mình đang hồng lên, nóng bừng. Miên nhẹ nhàng rút tay lại, bối rối:


- Anh Lâm cho Miên xin. Cảm ơn anh! Miên đi ngủ thôi. Anh Lâm cũng vậy!


Miên quay bước rồi đi như chạy. Lâm đứng lại trên bối, miệng thì thầm: Miên, nếu em muốn khóc, có thể, khóc trên vai anh! Mọi thứ, rồi sẽ qua! Để anh giúp em, được không Miên?!


***


Trên bậc thềm, Dạ đứng nhìn hai người ngồi quay lưng lại, một người cao lớn, đôi vai rộng mạnh mẽ, một người bé nhỏ, đôi vai gầy mong manh. Dưới ánh trăng, hai người cùng khung cảnh nơi này làm nên một bức tranh khuya tuyệt đẹp. Trái tim phóng khoáng của Dạ lần đầu tiên nhói lên trong cảm giác nghen tức, ích kỉ. Một người con gái yêu Lâm tới bốn năm cũng không thể bằng một người con gái anh gặp trong hai tuần sao? Nếu người ta đem lòng yêu thương một người vô điều kiện thì cũng không bao giờ sẵn sằng từ bỏ một cách dễ dàng vô điều kiện!


Bây giờ, Dạ chỉ muốn chứng minh cho một người thấy: Chỉ có Dạ mới là người hợp nhất với Lâm trong cuộc yêu đương này!


Đêm trước khi chia tay, Dạ hẹn Miên ra Bối nói chuyện. Đêm vào thu rồi nên gió và sương càng lạnh thêm. Miên mỉm cười nhì Dạ:


- Mai chị đi rồi, em sẽ nhớ mọi người.


- Miên có nhớ riêng ai nhiều hơn không?!


Bị hỏi bất ngờ, đôi má Miên nóng bừng. Miên nhẹ nhẹ một nụ cười:


- Dạ, em không có!


Dạ nhìn Miên có chút mềm lòng. Người con gái này, cùng như miền quê này, bao nhiêu dữ dội, bao nhiêu nóng nảy, thô dáp... dòng sông đều lấy cả vào mình, còn bao nhiêu dịu dàng đều đang đứng trước mặt Dạ. Nhẹ như sương, thơm như hoa, mềm mại hơn cả nước... chẳng khiến một người như Lâm mềm lòng?! Nhưng còn trái tim Dạ yêu Lâm suốt bốn năm, chẳng khiến người khác cảm động sao? Chẳng khiến người khác cảm thương sao? Dù mạnh mẽ, nhưng trái tim Dạ cũng là trái tim con gái. Vốn dĩ, trái tim con gái đều giống nhau, đều cần được yêu thương mềm mại, và êm ấp chở che... Họ trở về nhà, khi trời đã khuya, sương lạnh lạnh đã làm ướt cả đôi bờ vai mềm...


Chuyến xe chỉ còn mấy phút nữa là dời đi, Lâm định chạy xuống nhưng Dạ giữ lại: Chỉ còn mấy phút nữa thôi. Không ai đợi riêng cậu. Lâm nhìn thôn Bối xa dần trong tầm mắt cay cay. Chút quyến luyến ấy, lẽ nào chỉ riêng mình Lâm có. Trên xe trở về thành phố, mỗi một mét đường là mỗi lần nỗi niềm quyến luyến nơi anh với người con gái ấy dâng lên gấp bội. Chỉ cần nghĩ tới xa thôi đã khiến tim anh thắt lại: Miên, em không chỉ mắc lại trong trái tim anh, em đã chiếm trọn nó từ lúc nào!!


Trên đường về nhà, nước mắt Miên làm mờ cả con đường, làm mờ cả dòng sông. Tạm biệt thôi! Rồi mọi thứ cũng qua, rồi mọi người cũng đi. Yêu thương hay là căm gét, đều đi hết ra khỏi cuộc đời Miên. Bỏ Miên lại nơi này, làm bạn với dòng sông dữ, với tình yêu hanh nứt của người cha, với những nỗi niềm chưa dám tỏ, với con tim dại khờ lần đầu biết thao thức vì ai...


Ông Mẫn đang ngồi vót tăm từ những khúc tre bánh tẻ già. Thấy Miên về ông hỏi:


- Họ đi hết rồi hả con?


Miên khẽ cười:


- Vâng, con tiễn họ xong mới về mà bố.


- Miên, tay con chảy máu rồi!


Giọng ông Mẫn khiến Miên giật mình. Trên tay Miên thanh tre mỏng ông Mẫn chưa vót thành tăm đỏ máu. Ông Mẫn vội viên viên thuốc lào rồi dịt vào tay Miên. Cảm giác xót xót, Miên khóc: Xót quá bố! Ông Mẫn nhìn cặp mắt đỏ hoe của con gái, giọng lo lắng hơn:


- Có chuyện gì Miên?


Miên khóc òa lên:


- Bố, anh Lâm là con của mẹ. Mẹ là mẹ kế của anh ấy bố ạ!


Mặt ông Mẫn tái đi. Ông ôm Miên vào lòng, đôi bàn tay xù xì khẽ vỗ vỗ vào lưng Miên. Mắt ông đục ngầu ầng ậng nước.


***


Miên ngồi bó gối nhìn con sông, lục bình cũng sắp tàn, những cánh hoa màu tím đã chuyển sang màu tím nhạt khẽ rũ xuống bên cuống hoa. Miên co vai lại nhiều hơn, lần đầu tiên, Miên thấy mình cô đơn đến thế. Trăng lạnh, trời mờ sương, dòng sông đục ngầu cuồn cuộn, khúc nhạc quê cục cằn vẫn đều đều vỗ dưới chân bối, nhưng hôm nay Miên thấy lòng còn dữ dội hơn cả những con sóng dưới chân mình. Mọi thứ sẽ trôi qua cùng thời gian, sao Miên lại thấy lòng mình muốn níu lại. Thật lòng, Miên muốn níu mẹ trong mỗi lần thoáng gặp ấy, vậy mà Miên vẫn lạnh lùng như vừa lướt mắt qua một người dưng. Muốn níu cả Lâm, trong cuộc đời này, nếu có ai đó sẽ ra đi khỏi cuộc đời Miên như dòng nước kia, thì Miên vẫn thầm ước, người đó không phải là Lâm! Đừng là anh! Nhưng số phận đã sắp đặt trước, tất cả họ, đều sẽ ra đi. Miên khóc, úp mặt vào tay nức nở.


Có bước chân ai rất nhẹ, và một vòng tay rất ấm ôm Miên vào lòng. Nước mắt Miên làm ẩm cả ngực áo. Miên nghĩ, lẽ nào là ảo giác. Nhưng giọng Lâm dịu dàng xua tan mọi nghi ngờ của Miên:


- Là anh, mọi thứ qua rồi vì em đã có anh! Đừng khóc!


Ánh mắt Miên nhìn Lâm rồi lại cụp xuống. Giọng Miên ngập ngừng đầy lo lắng:


- Mẹ anh, chính là mẹ ruột của em!


- Dạ nói với em đúng không?


Miên khẽ lắc đầu trong ngực Lâm. Lâm khẽ mỉm cười:


- Từ nay, mẹ sẽ là mẹ chúng ta. Chuyện của người lớn, cứ để bố mẹ quyết định. Em chỉ cần nghĩ tới chuyện của chúng ta thôi.


***


Khi bước chân xuống xe, lòng kiêu hãnh của một cô gái khiến Dạ không đành lòng nhìn vẻ thất thần của Lâm, và ánh mắt của người con gái nhỏ khiến trái tim Dạ không thể lạnh lùng thêm được nữa. Dạ quyết định cho Lâm là người lựa chọn. Dù Dạ biết, chắc chắn kết quả ra sao. Nhưng nói hết ra, Dạ thấy nhẹ lòng hơn. Cái ôm siết chặt của Lâm khi tạm biệt khiến Dạ hiểu rằng: không có gì trên đời này có thể ngượng ép. Kể cả là một cái ôm! Có những cái ôm khẽ chạm mà vẫn ấm áp, có những cái ôm siết chặt mà vẫn thấy lạnh lùng. Vì trong đó, ta không tìm thấy cái ta muốn tìm!


Dạ đứng nhìn chuyến xe cuối cùng về thôn Bối chở Lâm đi khuất giữa dòng đời xuôi ngược. Đôi mắt cay vì cơn gió ngược chiều: Mãi mãi trong cuộc đời này, trên con đường tình ái, tớ với cậu bước ngược chiều nhau!

Bình luận

Mới hơn Cũ hơn